Trong tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Người của Trình gia đều ở đó, Trình lão đầu tử, Trình lão thái thái, Trình đại tẩu, Tư Đồ Mạn, còn có tiểu khuê nữ sắp tròn một tuổi.
“Tiểu tử Tứ Đản kia thực sự thi đỗ cử nhân rồi sao?” Trình đại tẩu vẫn không dám tin, “Khi hắn còn nhỏ trông đần độn ngốc nghếch, chỉ cần mắng vài câu liền nước mắt đầm đìa, vừa nhìn đã biết không có triển vọng gì lớn… Hắn thi đỗ cử nhân, chắc sẽ không phải là nhị cô ỷ vào thân phận Tuệ Thục Nhân của mình, thu xếp khắp nơi tại Vân Thành, cho nên mới…”
Tư Đồ Mạn ôm khuê nữ, giọng nói dịu dàng cắt ngang lời của mẹ chồng: “Nhị cô cho dù là quan cư tam phẩm, cũng chỉ là một giới phụ nhân, không có năng lực nhúng tay vào chuyện Học Quan phủ tỉnh thành, càng không có năng lực trước mặt Học Quan đại nhân để người không hợp cách thi đậu cử nhân. Lời này của nương chỉ nói trong nhà chúng ta thì không sao, nếu nói ra ở bên ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Trình đại tẩu nhếch nhếch miệng.
Nhi tử nàng ta là người ưu tú nhất trong mười dặm tám hương ở thôn Trình gia, là niềm tự hào lớn nhất của nàng ta.
Nhưng nếu trấn Đại Hà lại xuất hiện một Triệu Tứ Đản, sự ưu tú của nhi tử nàng ta sẽ bị suy giảm, vì vậy trong nội tâm nàng ta rất không thoải mái.
Nhưng không thoải mái thì không thoải mái, nàng ta quả thật không dám nói thêm điều gì.
“Ta nghe thấy giọng nói của tướng công.” Tư Đồ Mạn đứng dậy, “Nhị cô bọn họ chắc đang đến rồi, nhũ mẫu, gọi tiểu nhị mau chóng dọn món lên.”
Nhũ mẫu bà tử hầu hạ bên cạnh gật đầu đi làm.
Trình lão đầu tử và Trình lão thái thái cũng đứng lên đi ra ngoài nghênh đón, Trình đại tẩu chỉ có thể đi theo.
Đứng tại đầu bậc thang là có thể nhìn thấy Trình Chiêu dẫn đầu đoàn người Trình Loan Loan đi về phía nhã gian trên lầu.
“Nhị cô!” Tư Đồ Mạn vẻ mặt tràn đầy vui mừng đi xuống dưới, “Đi đường mệt rồi phải không, chúng ta trước tiên vào tửu lâu ăn chút gì đó, sau đó đi nghỉ ngơi.”
Trình Loan Loan nhìn về phía tiểu nha đầu trong lòng Tư Đồ Mạn, xoa xoa tay nói: “Ta có thể ôm một chút không?”
Tư Đồ Mạn nhanh chóng đưa khuê nữ đang mở to đôi mắt tới: “Tuyên Tuyên, đây là nhị cô của cha con, con nên gọi một tiếng nhị cô nãi nãi, tên của con chính là nhị cô nãi nãi đặt cho con đó.”
Khuê nữ của Trình Chiêu, đại danh gọi là Trình Cẩn Tuyên, là một cái tên được Trình Loan Loan đặt cho sau khi lật xem rất nhiều sách vào năm ngoái.
Nàng ôm lấy tiểu nha đầu, ôn nhu nói: “Đôi mắt của nha đầu này trông thật đẹp, giống như Tiểu Mạn, sau này nhất định là một đại mỹ nhân.”
“Vẻ ngoài xinh đẹp có ích gì chứ.” Trình đại tẩu giật giật khóe môi, “Nếu sinh ra một nhi tử, nhà cũ Trình gia chúng ta liền viên mãn…”
Sắc mặt của Tư Đồ Mạn có chút biến đổi.
Mẹ chồng nhắc đến chuyện khác, nàng còn có thể trong nhu có cương đối kháng lại.
Nhưng chuyện sinh nhi tử này… nàng thực sự không có cách nào.
Nương nàng cũng nói bụng dạ của nàng không biết cố gắng, tại sao lại không có lấy một nam tử…
Khi tư tưởng của thân nương và mẹ chồng thống nhất, nàng luôn cảm thấy chắc chắn là bản thân có vấn đề, nên vẫn luôn âm thầm uống thuốc điều lý.
Trình Loan Loan thực sự không biết nên nói gì, thời đại này chính là tư tưởng như vậy, bất kể là người có tiền hay là người ở tầng lớp thấp, đều lấy việc sinh được nhi tử làm niềm kiêu hãnh.
Tức phụ của nhà nàng sinh được nhi tử hay không, nàng đều sẽ thiện chí đối đãi.
Nhưng Tư Đồ Mạn là nhi tức phụ của Trình gia, một người đã đoạn tuyệt quan hệ với Trình gia như nàng thật sự không quản xa đến vậy.
Nàng cười nói: “Ta chính là thích tiểu khuê nữ vẻ ngoài xinh đẹp, Tiểu Mạn, thời gian này nếu cháu không có chuyện gì thì dẫn theo Tuyên Tuyên qua ở với ta vài ngày đi, có tiểu hài tử cũng náo nhiệt hơn một chút.”
Tư Đồ Mạn trong lòng như được sưởi ấm, nàng biết, nhị cô đây là đang chống lưng cho nàng.
Trình lão thái thái mở miệng nói: “Người đến đông đủ rồi thì ăn cơm thôi, nguội rồi sẽ không ngon đâu.”