“Tam Ngưu, con mệt không, ăn nhiều một chút.” Trình Loan Loan chia một nửa chân giỏ ra bỏ vào chén của hắn, một nửa khác cho Trình Bính, “Cháu đi theo Tam Ngưu cũng chịu khổ cực, ăn nhiều một chút mới tốt.”
Trình Bính cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn Thục nhân.”
Dứt lời, cúi đầu hai ba miếng liền ăn hết chân giò.
Trình Loan Loan thở dài, cơm nước ở quân doanh thật sự chẳng ra sao cả, bọn nhỏ mỗi ngày mệt mỏi thành như vậy nhưng lại ăn không được mấy miếng thịt, mẹ già khó tránh khỏi lòng chua xót.
Nhưng nàng biết, đã lựa chọn con đường này, như vậy thì phải kiên trì tiếp, cũng không thể bởi vì cơm nước không ngon liền từ bỏ.
Nàng ăn lửng dạ rồi mới hỏi: “Ăn tết được nghỉ mấy ngày?”
Triệu Tam Ngưu duỗi mười ngón tay ra, bày tỏ nghỉ mười ngày, trong miệng nói: “Năm trước cùng đại biểu ca Chính ca ăn tết, năm ngoái Thẩm đại nhân đón chúng con đến Thẩm gia ăn tết, năm nay rốt cục cũng có thể ăn tết cùng nương, thật vui vẻ!”
“Thật tốt…” Trương Kim Bảo mặt mũi tràn đầy hâm mộ, “Ta đã có bốn năm năm không trở về ăn tết rồi, cha mẹ ta dáng dấp ra sao ta cũng sắp quên mất luôn rồi.”
Trình Loan Loan lập tức nói: “Năm nay đến nhà thẩm ăn tết, thẩm làm đồ ngon cho cháu ăn, có đi hay không?”
Trương Kim Bảo nhảy lên cao ba thước: “Đi đi đi, cảm ơn thẩm, cháu rất vui!”
Hắn đắc ý thành như vậy, một đám tiểu binh bên cạnh lập tức quăng ánh mắt hâm mộ về phía hắn, ai nấy đều trông mà thèm muốn chết.
Trình Loan Loan biết những hài tử này đều là người dưới tay Tam Ngưu, mở miệng nói: “Lúc ăn tết, có thể về nhà thì về nhà, không thể trở về nhà thì cùng Kim Bảo đến nhà thẩm, chúng ta cùng nhau ăn tết, cũng náo nhiệt một chút, được không?”
Các tiểu binh bên cạnh không thể tin: “Cháu, chúng cháu có thể đến nhà Tuệ Thục Nhân ăn tết sao?”
Trương Kim Bảo lúc trước cứu được Tam Ngưu, còn trở thành thân tín của Chiêu Dũng tướng quân, Tuệ Thục Nhân để Trương Kim Bảo đến ăn tết là chuyện rất bình thường, nhưng bọn họ những người này…
“Đương nhiên có thể đi.” Trình Loan Loan mặt mũi tràn đầy nụ cười dịu dàng, “Các cháu thích ăn cái gì, đều nói với Tam Ngưu một tiếng, hôm ăn tết ta cam đoan các cháu người người đều có thể ăn được thứ mình muốn ăn.”
Trong nhà ăn, đám hài tử lập tức hoan hô, có người nhảy lên cao ba thước, có đứng nguyên tại chỗ phấn khích, có người kích động đến đập tường…
Lúc này, một đoàn người đi ngang qua nhà ăn, là người đứng đầu trú quân Kinh Thành, Nhất Phẩm Phiêu Kỵ đại tướng quân.
Nghe thấy trong nhà ăn truyền đến tiếng hoan hô, Phiêu Kỵ đại tướng quân nhướng mày: “Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Một tên lính quèn bên cạnh hắn ngay lập tức đi nghe ngóng tin tức, chỉ chốc lát sau liền trở lại: “Bẩm tướng quân, là Tuệ Thục Nhân tới, các tiểu binh trong quân doanh cảm tạ Tuệ Thục Nhân hai năm trước đã đưa tới quần áo mùa đông chăn đông, đều đang mời rượu Tuệ Thục Nhân đó ạ.”
“Một vị phụ nhân vậy mà ở trong quân doanh gây ra trận ồn ào lớn như vậy cơ à.”
Phiêu Kỵ đại tướng quân chuyển bước chân đi về hướng nhà ăn.
Hắn đi tới cửa, căn bản không chen vào được, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Trình Loan Loan được rất nhiều tiểu binh vây quanh, trong mắt mọi người đều là biết ơn và kính ngưỡng.
Nếu Tuệ Thục Nhân là nam tử, dám can đảm ở quân doanh tụ tập quần chúng thì hắn có một trăm lý do để Tuệ Thục Nhân chịu không hết trách nhiệm.
Nhưng, Tuệ Thục Nhân là nữ tử, lại là nữ tử không có thực quyền, dù cho nàng có được trái tim của tất cả mọi người trong quân doanh thì hắn cũng không cách nào định tội nàng được…
“Oa, Tuệ Thục Nhân vậy mà còn trẻ như vậy.” Một tiểu binh mặt trắng sau lưng Phiêu Kỵ đại tướng quân nhịn không được nói, “Cách xa nhìn không rõ ràng, ta đi vào nhìn một chút.”
Hắn nói xong cũng chen vào.
Phiêu Kỵ đại tướng quân sầm mặt lại: “Đã bảo ngươi đừng có chạy lung tung…”
“Ai nha, ta đi xem một chút thôi.”
Tiểu binh mặt trắng giống như cá chạch chen vào bên trong vô số nam tử.
Sắc mặt của Phiêu Kỵ đại tướng quân hoàn toàn đen thui, mau chóng để cho hai thân tín sau lưng đi theo bảo vệ.