Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tiểu binh nữ phẫn nam trang 1
Ngay lúc một đám người đang tưng bừng náo nhiệt.
Đột nhiên có người mở miệng: “Đại tướng quân đến.”
Trong quân doanh này, người có thể được gọi là Đại tướng quân chỉ có Phiêu Kỵ Đại tướng quân mà thôi.
Nhà ăn tưng bừng náo nhiệt thoáng chốc trở lại yên tĩnh, nhóm tiểu binh vừa rồi còn tự do tự tại lập tức đứng thẳng lưng, quy củ hành lễ với Đại tướng quân.
Trình Loan Loan cũng đứng lên, quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Đại tướng quân.”
Lần nàng đến Kinh thành vào hai năm trước, bởi vì đối phó người Diệp gia nên làm cho Phiêu Kỵ Đại tướng quân liên lụy, bị Hoàng thượng xử phạt cấm túc. Nàng biết chắc hẳn vị Đại tướng quân này nhìn nàng rất không thuận mắt cho nên nàng hành lễ rất đúng quy củ, tuyệt đối không để đối phương bắt được sai lầm.
“Ta còn nói sao nơi này lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là Tuệ Thục nhân đến.” Giọng nói của Phiêu Kỵ Đại tướng quân rất lãnh đạm: “Ngày hội Trung thu mấy tháng trước, Hoàng hậu nương nương và các vị phi tần hậu cung đến quân doanh thăm hỏi cũng không náo nhiệt đến mức này. Tuệ Thục nhân thật sự không hổ là người thứ nhất ở triều Đại Vũ.”
Trình Loan Loan nhếch khóe môi.
Lời này ngoài mặt là khen ngợi nhưng thật ra là đang trào phúng nàng còn kiểu cách hơn cả Hoàng hậu nương nương, nếu như bị người khác cố tình truyền vào tai Hoàng hậu, hơn nữa nếu Hoàng hậu còn là một nữ tử lòng dạ hẹp hòi thì cuộc sống ở Kinh thành này của nàng có thể sẽ không dễ chịu lắm.
Nàng cười cười, đang muốn khéo léo trả lời.
Lúc này, một tiểu binh mặt trắng sau lưng Phiêu Kỵ Đại tướng quân đột nhiên mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương là Hoàng hậu của người trong thiên hạ, đối đãi với bậc mẫu nghi thiên hạ đương nhiên là phải tôn kính, ai dám làm càn ầm ĩ nhưng Tuệ Thục nhân lại là Tuệ Thục nhân của dân chúng, tùy ý một chút trước mặt Tuệ Thục nhân cũng không sao cho nên thoạt nhìn mới náo nhiệt như vậy, mọi người nói có đúng không?”
Nhóm tiểu binh ở đây đều biết tiểu binh mặt trắng này, có hai nguyên nhân, một là vì tiểu binh này mặt rất trắng, giống như nữ tử vậy, hai là vì tiểu binh này là thân tín của Phiêu Kỵ Đại tướng quân, cho dù đi đâu cũng dẫn theo bên người. Hơn nữa tiểu binh này ở trước mặt Đại tướng quân cực kỳ tùy tiện nhưng hình như từ trước đến nay Đại tướng quân đều chưa từng tức giận.
Giống như bây giờ vậy, tiểu binh mặt trắng này phản bác lại lời nói của Đại tướng quân trước mặt mọi người nhưng Đại tướng quân chỉ trừng mắt với tiểu binh một cái rồi thôi, không hề có dáng vẻ tức giận.
Trình Loan Loan nhìn tiểu binh một cái, trong thoáng chốc hiểu rõ. Tuy rằng trên người tiểu binh này mặc y phục nam tử nhưng rất rõ ràng chính là một nữ tử, hơn nữa giữa lông mày lại có vài phần tương tự Đại tướng quân, có lẽ là tôn nữ của Đại tướng quân, nếu không một tướng quân tàn nhẫn vô tình như vậy sao có thể dung túng một tiểu binh được.
“Tuệ Thục nhân đến quân doanh để thăm nhi tử.” Hạ Tiêu mở miệng nói: “Cha nương của bất kỳ ai đến quân doanh thăm hỏi, nhà bếp đều sẽ giữ lại dùng cơm, dù sao cũng không thể bởi vì thân phận của Tuệ Thục nhân khác biệt mà không thể ở lại trong quân dùng cơm chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu binh mặt trắng gật đầu như rang lạc: “Tuệ Thục nhân, ta còn chưa kính rượu ngài nữa, nào, chúng ta cụng một cái nào.”
Nàng ấy cúi người vác vò rượu lên, tay chân mảnh khảnh nhưng sức lực lại rất lớn, mở vò rượu ra, sảng khoái rót hai chén rượu, đưa một chén cho Phiêu Kỵ Đại tướng quân: “Có phải Đại tướng quân cũng nên tạ ơn Tuệ Thục nhân một tiếng không?”
Phiêu Kỵ Đại tướng quân: “….”
Khuê nữ này của hắn đúng là nuôi vô ích rồi, cứ luôn nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho người nhà.
Hắn không tình nguyện nhận lấy chén rượu, hướng về phía Trình Loan Loan nói: “Từ sau khi Tuệ Thục nhân quyên góp quân nhu, cuộc sống vào mùa đông của bọn nhỏ này tốt hơn rất nhiều, bản tướng thay mặt các tướng sĩ đa tạ lòng hào hiệp của Tuệ Thục nhân.”
Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Trình Loan Loan cũng không già mồm cãi láo, ngửa cổ uống sạch cả chén rượu, trong nhà ăn lập tức vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt.
Phiêu Kỵ Đại tướng quân không muốn tiếp tục nán lại, cất bước muốn rời đi, đi được vài bước lại phát hiện tiểu binh mặt trắng không đi theo, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
“Đại tướng quân, tiểu nhân ở đây thêm lát nữa.” Tiểu binh mặt trắng cười hì hì nói: “Ngài cứ cho tiểu nhân nghỉ phép một canh giờ thôi, có được không?”
Nàng vừa dứt lời, nhóm tiểu binh có mặt ở đây thoáng chốc nổi da gà đầy người.
Mẹ kiếp, thật sự là giống nữ tử c.h.ế.t đi được, nếu không phải sức lực người này mạnh, công phu cũng không tồi thì bọn họ thực sự nghĩ rằng người này là nữ tử rồi.
Phiêu Kỵ Đại tướng quân chịu không nổi nàng ấy như vậy, chỉ đành phải gật đầu đồng ý rồi xoay người bước đi.

Advertisement
';
Advertisement