Trình Loan Loan vừa mở miệng.
Ngay cả tiền công là bao nhiêu Văn thị cũng không hỏi đã đồng ý ngay.
Buổi sáng nàng xuống ruộng nhổ cỏ bón phân, buổi chiều cơ bản đều ở trong nhà làm chút việc vặt, việc nhỏ như thu cỏ lồng đèn nàng làm cũng thuận tay.
Trình Loan Loan cười nói: “Vậy một ngày ta sẽ trả hai văn tiền, được không?”
Tôn thị ở một bên nghe xong, trong mắt hiện ra một tia đắc ý, nhị tẩu mỗi ngày làm việc bù đầu, không biết tranh thủ, đại tẩu cũng chèn ép, hỗ trợ thu thập cỏ lồng đèn vậy mà chỉ cho hai văn tiền, ha ha, nàng ta tách cỏ lồng đèn một ngày cũng thu được ít nhất là mười văn tiền.
Triệu Thái Thái đưa tay kéo Trình Loan Loan sang một bên: “Con là người giàu sao, trả tiền công cái này rồi trả tiền công cái kia, con làm bao nhiêu tiền cũng không đủ.”
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Nương, sao con có thể làm mình lỗ vốn được, yên tâm, không lỗ được.”
Phí hái mười cân đèn lồng là hai mươi văn tiền, tách ra là năm văn tiền, tiền công chà là hai mươi lăm văn tiền, cộng lại là năm mươi văn, nghe ra thì quả thật rất nhiều nhưng mười cân cỏ lồng đèn có thể làm được năm thùng thạch băng, đại khái là bốn trăm bát, nàng có thể thu vào tay tám chín trăm văn tiền, chút tiền công ấy chỉ là mưa bụi mà thôi.
Sức lao động giá rẻ như vậy căn bản không thể có ở xã hội hiện đại.
Nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, thay vì giấu giấu diếm diếm làm cho mình mệt gần c.h.ế.t còn không bằng thuê người hỗ trợ.
Mọi người cùng nhau kiếm tiền, không ai rảnh rỗi để tính kế ai.
Lúc này không ít người đi ngang qua cửa nhà, Trình Loan Loan thuận miệng nói với những người đi qua: “Về sau mọi người có cỏ lồng đèn thì đều đưa đến đây, giá cả như nhau.”
Người trong thôn trở về thông báo cho nhau, chỉ chốc lát sau, còn có người đem cỏ lồng đèn đứa nhỏ hái ban ngày đến.
Văn thị lấy cân trong nhà ra, trong túi tiền có chừng bốn mươi văn tiền mà Trình Loan Loan vừa đưa, bắt đầu lần đầu tiên thu thập cỏ lồng đèn.
Quá trình rất đơn giản, tiền trao cháo múc, nháy mắt đã hoàn thành.
Cỏ lồng đèn sau khi thu thập được đưa đến cho Tôn thị bên kia. Tôn thị ngồi trên ghế đẩu bắt đầu tách cỏ lồng đèn, lúc ban đầu trong lòng nàng ta rất đắc ý.
Thế nhưng dần dần, nàng ta liền cười không nổi nữa, nàng ta cứ ngồi yên tách cỏ lồng đèn mãi như vậy, không làm được việc gì khác, trái lại nhị tẩu, sau khi thu thập xong cỏ lồng đèn của một người thì có thể tiếp tục ngồi bện giày rơm, vá quần áo, không trì hoãn việc nào cả.
Mà hai tay nàng ta đều bận rộn, ngựa không dừng vó.
Lão thái thái còn ở bên cạnh dặn dò: “Các ngươi làm việc lấy tiền là các ngươi tự nguyện, việc vặt trong nhà cũng vẫn phải làm, tức phụ lão tam, đến lượt ngươi nấu nước.”
Tôn thị đành phải tạm thời đặt chuyện tách cỏ lồng đèn xuống, xoay người đi nấu nước.
Nàng ta dặn dò Xuân Hoa Đông Hoa giúp đỡ cùng tách, Đông Hoa tuổi còn nhỏ, không ngồi yên nổi, tách được một lát đã bỏ chạy ra ngoài chơi, mà Xuân Hoa là nha đầu lớn tuổi nhất, lão thái thái luôn luôn bảo nàng làm vài việc vụn vặt, cũng không có cách nào cứ ngồi tách mãi như vậy.
Buổi tối hôm nay, Văn thị dễ dàng thu xong hai mươi lăm cân cỏ lồng đèn, sau khi thu và ghi chép sổ sách xong liền đi ngủ.
Mà Tôn thị, ngồi bên giường, bắt hai nha đầu cùng tách, tách liên tục đến giờ tý nhưng ngay cả một nửa cũng chưa tách xong.
Ngày hôm sau, Tôn thị thức dậy với hai quầng mắt thâm đen, cả hai khuê nữ cũng là bộ dáng phờ phạc. Không ngủ đủ cũng không thể tiếp tục ngủ, tranh thủ sáng sớm nắng chưa gắt nàng ta phải xuống ruộng nhổ cỏ, nhưng cỏ lồng đèn còn chưa tách xong, chỉ có thể dặn dò hai nha đầu để ý một chút.
Thời điểm Trình Loan Loan thức dậy đến sân dọn dẹp liền nhìn thấy xa xa là Tôn thị ngựa không dừng vó đi về phía đồng ruộng, bộ dáng sốt ruột, cuống cuồng.
Nàng cười nhẹ, một ngày hơn hai mươi cân cỏ lồng đèn, ít nhất phải năm sáu canh giờ mới tách xong, có Xuân Hoa và Đông Hoa cùng hỗ trợ cũng phải hai canh giờ, non nửa ngày liền trôi qua. Tôi thị bận rộn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lại đến gây phiền toái.