Nhưng mà Trình Loan Loan vẫn xem nhẹ da mặt của Tôn thị, sau khi nhổ xong cỏ trên hai mẫu ruộng của mình, nàng ta liền lảng vảng trước cổng nhà nàng.
Nhìn thấy xe bò của Triệu Đạt dừng trước cổng nhà Trình Loan Loan, Tôn thị đổi nhiều cách hỏi thăm.
“Tam thẩm bọn nhỏ, nhàn rỗi vậy?” Trình Loan Loan thản nhiên mở miệng thúc giục: “Cỏ lồng đèn thu được hôm qua đã tách xong chưa, ta bên này cần dùng, nếu tam thẩm của bọn nhỏ làm không xong, ta để cho nương Nê Thu hỗ trợ làm chung, việc buôn bán của ta không chờ được.”
Tôn thị bật người nói: “Tách xong liền đây, đợi lát nữa bảo Xuân Hoa đưa đến.”
Nàng ta xoay người vội vàng đi về phía nhà mình, tuy rằng việc này phiền toái tốn thời gian nhưng quả thật cũng kiếm được nhiều tiền, sao nàng ta có thể nhường cho Vương thẩm.
Nàng ta trở về nhìn thấy Văn thị an nhàn thảnh thơi may vá y phục cho tụi nhỏ, trong lòng lại bắt đầu ghen tỵ. Nhị tẩu ngồi thu cỏ lồng đèn có thể lấy được hai văn tiền, hai văn tiền này rõ ràng là cho không, mà nàng ta kiếm được hai văn tiền quá khó khăn, so sánh giữa hai cái, Tôn thị càng thêm nghẹn lòng.
Nhưng lại không dám oán giận, lỡ như đại tẩu thật sự không cho nàng ta làm nữa thì một văn tiền nàng ta cũng không lấy được.
Tôn thị than thở làm bữa sáng, nàng ta phải làm xong bữa sáng cho người cả nhà xong mới có thể làm việc của mình.
Cả nhà Trình Loan Loan đã ăn sáng xong.
Đêm qua Triệu Nhị Cẩu không về, tấm lòng lão mẫu thân của nàng bồn chồn không yên, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng vậy mà thật sự xem mấy tiểu tử này là nhi tử ruột, lo lắng bọn chúng ăn không đủ no, lo lắng mặc không đủ ấm, lo lắng bọn nhỏ ra ngoài bị ức hiếp….
Triệu Nhị Cẩu không ở nhà, Trình Loan Loan cùng Triệu Tam Ngưu đi trấn trên giao hàng.
Sáu thùng thạch băng đặt trên xe bò, mẫu tử hai người mỗi người ngồi một bên. Xe bò đi trấn Bình An trước, giao cho hai tửu lâu mỗi chỗ nửa thùng, sau đó đi đến trấn Hà Khẩu, trước tiên đến hai tửu lâu đối diện sau đó lại đến thư viện.
Giao hàng xong còn chưa đến buổi trưa, Trình Loan Loan bảo Triệu Đạt chờ ở cửa thành, nàng dẫn theo Triệu Tam Ngưu đi dạo một vòng.
Nàng muốn mua ít gà vịt, Vương thẩm cũng nhờ nàng đem vài con vịt về. Trên đường quả nhiên có bán gà vịt, vẫn là nam nhân lần trước. Nhìn thấy Trình Loan Loan, hắn bật dậy nhiệt tình tiếp đón: “Gà con vịt con của nhà ta bán rất rẻ, chỉ tám văn tiền một con, tha hồ chọn, tha hồ chọn, con trống không tính tiền.”
Trong hai cái lồng sắt mỗi bên có đến bốn năm mươi con gà, vịt, chiếp chiếp cạc cạc kêu không ngừng.
Gà vịt lần này thoạt nhìn có tinh thần hơn so với lần trước, nhưng giá cả cũng đắt hơn hai văn, Trình Loan Loan mở miệng trả giá: “Vịt ta mua hết, còn gà mua hai mươi con, ngươi cho giá chính xác đi.”
Nam nhân than thở: “Gà con vịt con lần này nuôi nhiều ngày hơn, nếu không sao có thể khỏe mạnh như vậy. Lương thực chúng nó ăn mấy ngày đó ta cũng phải tính tiền, một con tám văn tiền thật sự rất rẻ rồi. Nhưng mà đại tẩu là khách hàng quen, ta cũng muốn làm ăn nhiều lần, bảy văn tiền một con, được không?”
“Như vậy đi, nếu mua được gà trống, ngươi không cần trả lại tiền, sáu văn tiền một con.” Trình Loan Loan lắc đầu: “Nếu đắt quá ta mua không nổi, trong nhà còn chưa có lương thực để ăn, còn nuôi gà vịt gì chứ, quên đi quên đi, không mua nữa.”
Nàng làm bộ muốn đi.
Nam nhân hết cách đành phải gọi nàng lại: “Nhận ra được đại tẩu thật tâm muốn mua, vậy sáu văn tiền một con, mua toàn bộ, gà con cũng phải lấy, mấy con chọn dư lại người khác cũng sẽ không cần.”
Hai người nói tới nói lui liền chốt giá.
Năm mươi con vịt, ba mươi chín con gà, Trình Loan Loan bỏ thêm hai văn tiền mua luôn hai cái lồng sắt.
Mua gà vịt xong, Trình Loan Loan cất bước đi đến chỗ bán giấy và bút mực.