Nuôi một người đọc sách ở cổ đại, một năm tiêu hao ít nhất là hai mươi lượng bạc.
Tiền học phí đắt, tiền bút mực giấy nghiên càng đắt, một nghiên mực bất kỳ cũng đã tốn ba bốn lượng bạc, bút lông rẻ nhất cũng phải gần một trăm văn tiền.
Trình Loan Loan đưa theo Triệu Tam Ngưu đi vòng vòng trong Đức Hòa Đường, không ngừng tặc lưỡi.
Trước đây nàng còn cảm thấy một trăm hai mươi lượng bạc mình lén tích góp là một khoản rất lớn, nhưng bây giờ nhìn mấy thứ văn phòng phẩm này mới phát hiện một trăm hai mươi lượng bạc không là gì cả. Chờ sau khi Tứ Đản bắt đầu đi học, chừng đó tiền căn bản không dùng được mấy năm.
Triệu Tam Ngưu không ngừng hít khí lạnh.
Đồ gì ở đây cũng quá con mẹ nó đắt.
Thứ đồ chơi vuông vuông đen thùi lùi gì đó vậy mà giá bốn lượng bạc.
Bốn lượng bạc nhà bọn họ có thể mua lương thực ăn mấy năm….
Hắn có hơi không dám đi dạo tiếp, rất muốn thoát khỏi nơi hắn trèo cao không nổi này.
Trình Loan Loan bảo hắn thành thành thật thật đứng đợi, nàng không nhìn bút mực giấy nghiên nữa mà đi xem bộ sách đặt ở trên giá.
Nếu định cho Tứ Đản đến trường, vậy trước tiên phải mua sách vỡ lòng cho hắn từ từ học.
Trên giá này đều là sách sao chép bằng tay, dù cho là sách sao chép nhưng cũng không rẻ. Chỉ có điều đều là sách sao chép giống nhau nhưng giá cả lại khác nhau.
Ví dụ như Tam tự kinh, rẻ nhất là năm mươi văn tiền, đắt nhất là hai trăm văn, nàng so sánh điểm khác biệt giữa hai quyển sách. Bản rẻ hơn kia chữ viết ngay ngắn, một gạch một sổ, quy quy củ củ, không có cấu tứ mà chữ viết bằng bút lông nên có.
Mà bản đắt nhất kia chữ viết bằng bút lông rất đẹp, vừa nhìn liền biết là đã từng luyện tập vất vả, cứng cáp có lực, nét sâu màu đậm, nét bút sắc bén như có năng lực thấm ra cả mặt sau tờ giấy.
Chữ như vậy mới càng có thể khích lệ người đọc sách học tập.
Trình Loan Loan không chút do dự chọn mua quyển sách này, chưởng quầy Đức Hòa Đường nhịn không được nói: “Ánh mắt vị đại tẩu này thật tốt, bản Tam tự kinh này là do học tử ưu tú nhất thư viện Nam Phủ chép, ngoài chính văn ra, phía sau bản sao còn có nhận xét sâu sắc của học tử đối với Tam tự kinh, rất thích hợp với đứa nhỏ đang học vỡ lòng.”
Trình Loan Loan giở đến trang cuối sách, có ba trang giấy là lời chú thích kỹ càng tỉ mỉ và lĩnh ngộ của cá nhân, cuối cùng còn có lạc khoản, là hai chữ Trình Chiêu.
Nàng lần đầu mua sách vậy mà lại mua đúng sách sao chép của Trình Chiêu.
Đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì vậy?
Chưởng quần Đức Hòa Đường vuốt vuốt chòm râu: “Trình Chiêu là học tử tốt, trong nhà nghèo khó nhưng không oán giận, toàn bộ dựa vào chính mình để chép sách kiếm tiền. Nghe sơn trưởng nói, viện thí sang năm, hắn rất có khả năng thi đỗ tú tài.”
Trình Loan Loan không nói gì cả, nàng thanh toán tiền rồi cầm sách đi ra khỏi Đức Hòa Đường.
Triệu Tam Ngưu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quyển sách nàng đặt dưới cùng giỏ xách, khuôn mặt nhăn lại thành trái mướp đắng.
Xong rồi xong rồi, từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ bắt đầu học tập, hắn không biết toán học, không nhớ được mặt chữ, liệu nương có ghét bỏ hắn không?
Hắn không muốn học nhưng mà hắn biết rõ, nương yêu thích hài tử biết đọc sách.
Đại biểu ca của Trình gia biết đọc sách cho nên nương thích đại biểu ca.
Nếu bọn họ đều học không tốt liệu nương có lại đưa tiền trong nhà cho đại biểu ca để đọc sách không?
Triệu Tam Ngưu âm thầm quyết định trong lòng, hắn không thích cũng phải buộc mình học. Tứ Đản có thể nhớ được, hắn cũng nhất định có thể nhớ được. Một ngày không được vậy thêm vài ngày, ba ngày bốn ngày học một chữ, hắn cũng không tin không khắc ghi trong đầu.
Sau khi mua xong sách, Trình Loan Loan dạo qua cửa huyện nha một vòng, cửa lớn đóng chặt, xem ra đêm qua Huyện lệnh đại nhân cũng không về.
Lúc trở lại thôn Đại Hà, còn chưa đến giờ ngọ, Ngô Tuệ Nương đã nấu xong cơm trưa.
Hai ngày nay mỗi ngày uống thuốc dưỡng thai ba lần, thân thể Ngô Tuệ Nương đã khỏe hơn nhiều, ít nhất nấu cơm không thành vấn đề.