Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Trong viện thắp đèn lồng đỏ, ánh sáng ấm áp xua tan đi một chút hàn ý.
Tần Vương nhìn nữ tử ở đối diện, môi mỏng hơi nhu hòa lại một chút.
Hắn từ trong tay áo móc ra một tờ thiếp mời ám vàng ném qua: “Phủ Tần Vương thì không cần phải đi, ba ngày nữa đi săn, ngươi nhất định phải trình diện.”
Trình Loan Loan nhận lấy thiếp mời, mở ra nhìn thoáng qua, ba ngày sau Tần Vương tổ chức hội đi săn, sân bãi ở trên một ngọn núi ngoại ô kinh thành, còn có tranh tài săn bắt.
Nàng ngước mắt nói: “Vương gia thịnh tình mời, thần phụ không nên cự tuyệt, nhưng, thần phụ không biết cưỡi ngựa, càng không biết đi ăn, vẫn là không đi đỡ mất mặt xấu hổ.”
Sắc mặt của Tần Vương lập tức trở nên đen thui: “Hình như bất kể bản vương nói cái gì thì ngươi đều sẽ cự tuyệt đúng không?”
Trình Loan Loan yên lặng oán thầm, phàm là một số yêu cầu bình thường của hắn, nàng đều sẽ đáp ứng được chứ, nàng cũng không muốn đắc tội quý tộc Hoàng gia.
Nàng dừng một chút, mở miệng nói: “Nghe người ta nói lúc trước Mục tiểu thư rất biết cưỡi ngựa, mỗi lần tham gia Hoàng gia săn bắn, Mục tiểu thư đều là người được chú ý nhất trong số khuê tú…”
Vừa nhắc tới người trong lòng, cảm xúc của Tần Vương liền trầm xuống.
Hắn đưa tay giật lại thiếp mời trong tay Trình Loan Loan, cất bước rời đi, không có chút lưu luyến nào.
Trình Loan Loan thở dài một hơi, may mắn Tần Vương này còn có uy hiếp, nếu không thật đúng là không biết đối phó như thế nào.
Tần Vương vừa đi, Lục Ánh Tuyết liền đến, mặt mũi tràn đầy vẻ hóng chuyện, nói: “Loan Loan tỷ, mau nói, Tần Vương tới làm gì vậy?”
Trình Loan Loan đỡ trán: “Mời ta tham gia hội săn b.ắ.n gì đó, nhưng mà ta đã từ chối rồi, muội muốn đi không, muốn đi thì ta gọi Tần Vương quay lại.”
“Đi thì đúng là muốn đi, nhưng ta không biết cưỡi ngựa nha.” Lục Ánh Tuyết nháy nháy mắt, “Lúc Loan Loan tỷ ở trấn Đại Hà không phải đã nghiêm túc học cưỡi ngựa rồi sao, tại sao phải từ chối, đáng lẽ nên đi săn, dùng tư thế hiên ngang kia để những khuê tú phu nhân Kinh Thành biết Tuệ Thục Nhân không chỉ biết làm ruộng, biết mỹ thực, biết ngoại ngữ mà còn biết cưỡi ngựa đi săn…”
“Muội đó!” Trình Loan Loan che miệng của nàng ấy lại, “Muội không nói lời nào không ai tưởng muội câm, sắc trời không còn sớm, đi ngủ đi.”
Nàng cất bước đi về viện của mình.
Trước khi chìm vào giấc ngu, nàng sẽ đem băng ghi âm cả ngày nay ra nghe một lần, đương nhiên là tăng tốc độ phát, tranh thủ nghe xong trong vòng nửa canh giờ.
Ống đựng bút kia được Hạ Tiêu đưa cho Hạ Lăng vào chiều hôm qua, Hạ Tiêu hạ thấp tư thái cầu hoà, Hạ Lăng làm đại ca, mặc kệ là chân tình hay là giả dối, đều đồng ý về sau ở chung hòa thuận, lễ vật cầu hoà này bị Hạ Lăng tiện tay đặt ở trên mặt bàn trong thư phòng.
Hạ Lăng buổi sáng vào triều, buổi chiều ở bên ngoài xử lý chính vụ, trên cơ bản chỉ có chạng vạng tối và ban đêm mới có thể ở thư phòng.
Hạ Lăng một mình ở thư phòng đọc sách viết chữ, Trình Loan Loan tua nhanh mười mấy lần, vẫn không nghe được bất kỳ giọng nói của kẻ nào khác, ngay khi nàng cho rằng hôm nay sẽ không được tin tức gì thì bên trong âm tần truyền tới tiếng gõ cửa, hẳn là thân tín của Hạ Lăng tiến đến, nàng vội vàng hủy bỏ tua nhanh, chăm chú lắng nghe.
“Đại thiếu gia, bên Lâm Khê đã sắp xếp thỏa đáng.”
“Việc này nhất định phải cực kỳ bí mật, không thể để cho cha ta biết.” Trong giọng nói của Hạ Lăng lộ ra vẻ âm lãnh, “Từ sau khi Hạ Tiêu trở về, cha làm việc liền bắt đầu sợ đầu sợ đuôi, nhát gan như vậy làm sao nên đại sự, Hạ gia ở Kinh Thành mấy trăm năm, vẫn còn chỉ là quan cư Nhị phẩm, bị người áp chế đủ điều… Chỉ có thể là ta thay đổi cục diện này.”
“Đại thiếu gia nói cực phải, thuộc hạ nhất định sẽ lưu tâm.”
“Nếu như thiếu tiền thì lấy cớ giúp đỡ dòng nhánh Hạ gia đến Công Trương Mục cầm bạc, thay vì để Hạ Tiêu được lợi chẳng bằng giúp ta làm nên nghiệp lớn…”
“Vâng…”
Trình Loan Loan mặt mày trầm xuống.
Hạ Lăng này đến cùng đang mưu đồ đại sự gì đây?
Một Thiếu phủ giám tam phẩm, chức trách chủ yếu là quản lý các vật sử dụng trong cung, có thể có đại sự gì cần hắn ta làm?
Nàng nghĩ một lát, cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Nhưng mà nàng chú ý tới một địa danh, Lâm Khê, hôm nay nàng cũng nhìn thấy địa danh này ở trên thiếp mời của Tần Vương.
Nàng lập tức đứng dậy đến thư phòng của Triệu Tứ Đản, tìm một cuốn địa đồ lật lên.