Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lâm Khê, là một vùng núi ở ngoại ô kinh thành, nhưng cũng không phải là bãi săn Hoàng gia cũng không phải nơi bình thường quan lại quyền quý thích đến chơi, nơi đó cỏ cây cao lớn, con mồi rất nhiều, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nguy hiểm mà con người không biết.
Tần Vương tính tình như thế, chủ trương tổ chức hội săn b.ắ.n ở Lâm Khê cũng không lạ.
Hạ Lăng muốn bí mật làm đại sự, chọn ở Lâm Khê cũng không kì lạ.
Trình Loan Loan suy tư một đêm, quyết định vẫn tham gia hội săn b.ắ.n của Tần Vương, nàng phải đi nhìn xem nơi đó rốt cuộc có cái gì.
Mặc dù lật lọng có chút không hay lắm, nhưng, tra rõ ràng hành động của Hạ Lăng quan trọng hơn…
Thế là, sáng ngày hôm sau, nàng sai Tề bà tử làm một chút điểm tâm đặc biệt, bảo Trình Ất đến phủ Tần Vương một chuyến.
Phủ Tần Vương tọa lạc ở bên cạnh hoàng cung, là phủ đệ chiếm diện tích lớn nhất toàn Kinh Thành, vô cùng xa hoa tinh xảo, cửa chính cũng không giống những phủ đệ bình thường khác.
Trình Ất vừa tới cổng phủ Tần Vương liền gặp Tần Vương từ cửa chính đi tới.
Hắn vội vàng tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất: “Gặp qua Tần Vương, Tuệ Thục Nhân cố ý phái thuộc hạ đến đưa cho Tần Vương chút điểm tâm.”
Hắn dâng hộp đựng thức ăn lên bằng hai tay.
Khóe môi Tần Vương hiện lên một nụ cười hứng thú.
Phụ nhân này biết đã đắc tội hắn, cố ý đưa thức ăn để lấy lòng sao?
Hắn cười lạnh: “Trình lên.”
Thị vệ bên cạnh hắn lập tức tiếp nhận lấy hộp đựng thức ăn, mở ra ở trước mặt hắn, điểm tâm bên trong là món hắn chưa từng thấy qua, nhìn rất đẹp, cũng rất thơm.
Hắn đưa tay cầm một khối, đặt ở bên trong miệng, truyền đến mùi sữa nồng đậm, hẳn là điểm tâm được làm từ sữa dê, vào miệng tan ra, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Tâm tình của Tần Vương lập tức vui vẻ hơn nhiều, mở miệng nói: “Trở về nói cho Tuệ Thục Nhân, bản vương lòng dạ rộng lớn, không so đo hành động thất lễ của nàng.”
Trình Ất cúi đầu nói: “Tuệ Thục Nhân ngoại trừ để thuộc hạ đưa thức ăn ra, còn muốn nhân lấy một tấm thiếp mời tham gia hội săn Lâm Khê.”
Nụ cười nơi khóe môi Tần Vương càng sâu hơn: “Nàng không phải không biết cưỡi ngựa, không biết đi săn sao, đi chẳng phải là mất mặt à, bản vương không phải loại người thích ép buộc người khác, nàng không muốn đến thì đừng đến.”
“Khục, Thục nhân nói, hai ngày nay tranh thủ học được cưỡi ngựa.” Trình Ất mở miệng nói một cách khô khan, “Tần Vương thịnh tình mời, sau khi Thục nhân cự tuyệt thì cả đêm khó ngủ, nên mới phái thuộc hạ đến đây…”
“Coi như nàng thức thời.” Tần Vương nói với người sau lưng, “Lát sau đưa thiếp mời đến phủ Thục Nhân.”
Trình Ất đại hỉ: “Tạ vương gia!”
Hắn nhanh chóng đi về báo tin.
Tần Vương khẽ cười một tiếng, tâm tình không hiểu sao trở nên tốt hơn.
Hắn mở miệng: “Chuẩn bị xe ngựa, bản vương đến Vạn Hoa Các tìm kiếm niềm vui.”
Vạn Hoa Các là nơi tầm hoan tác nhạc lớn nhất Kinh Thành, nhưng mà nữ tử ở đây đều là bán nghệ không bán thân, chỉ khiêu vũ, đánh đàn giải trí cho quan lại quyền quý.
Hắn đang muốn lên xe thì một cỗ xe ngựa xa hoa khiêm tốn liền dừng ở cổng phủ Tần Vương, hắn chỉ nhìn một chút liền biết, đây là xe ngựa trong cung.
Màn xe bị xốc lên, ra công công tuổi tác tương đối lớn bước ra, cung kính hành lễ với hắn: “Nô tài thỉnh an Vương gia, là Thái hậu nương nương phân phó nô tài đến đây lấy một tấm thiếp mời tham gia hội săn bắn.”
Tần Vương nhíu mày lại: “Mẫu hậu thích săn b.ắ.n lúc nào vậy?”
“Vương gia thật biết nói đùa, Thái hậu nương nương lớn tuổi, sao có thể tham gia đi săn được.” Lão công công cười nói, “Là Vinh Khánh quận chúa muốn đi.”
Sắc mặt Tần Vương lập tức trầm xuống: “Nàng một quận chúa, còn nhiều người mời nàng tham gia hội ngắm hoa, hội ngâm thơ, đến hội săn b.ắ.n làm cái gì?”
Lão công công khom lưng nói: “Thái hậu nương nương nói, nếu vương gia không cho Vinh Khánh quận chúa tham gia, như vậy, sau đầu xuân, Thái hậu nương nương sẽ để cho hoàng thượng hạ chỉ đưa vương gia về Tây Bắc.”
Tâm tình tốt của Tần Vương trong nháy mắt này biến mất không còn bóng dáng.

Advertisement
';
Advertisement