Vinh Khánh quận chúa ngồi ở Khôn Ninh cung một lát rồi đi.
Dường như hoàng hậu cũng nhận ra có điều gì đó không thích hợp, hơi nhíu mày nói: “Hình như Vinh Khánh cố ý đến Khôn Ninh cung là vì muốn gặp khanh.”
Trình Loan Loan không thể không bội phục sự nhạy bén của hoàng hậu, khó trách nàng ấy có thể quản lý hậu cung to lớn này gọn gàng ngăn nắp như vậy.
Nàng lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên thần phụ gặp Vinh Khánh quận chúa, thậm chí trước đó cũng không nghe thấy Kinh thành còn có một vị quận chúa như vậy.”
Nói như vậy thì quận chúa là nữ nhi của Vương gia, Vinh Khánh quận chúa gọi hoàng hậu một tiếng hoàng tẩu có nghĩa chính là đường muội của hoàng thượng.
Trước khi tiên hoàng băng hà những Vương gia này đều bị sắp xếp đến đất phong, cả đời này không được về kinh, sao lại có một vị quận chúa ở lại Kinh thành chứ?
“Khanh không nghe nói đến nàng ấy quả thật rất bình thường, nếu như bàn lại thì thật ra nàng ấy cũng không được xem là người của hoàng thất.” Hoàng hậu giải thích: “Hẳn là dân gian cũng nghe được đôi lời về trận chiến đoạt đích năm đó, phải nói là vô cùng thảm thiết. Khi đó Đoan Mẫn công chúa mới sáu tuổi….”
Nói tới đây, hoàng hậu dừng một lát rồi nói tiếp: “Đoan Mẫn công chúa là nữ nhi nhỏ tuổi do thái hậu sinh ra, là muội muội ruột của hoàng thượng và Tần vương, đứa bé nhỏ như vậy cũng bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này…. Tiên thái tử của năm đó phát điên, không hiểu sao lại bắt Đoan Mẫn làm con tin, mưu tính làm cho hoàng thượng bó tay chịu trói…. Trong trận chiến hỗn loạn đó, Đoan Mẫn công chúa mất tích.”
“Thái hậu dẫn theo một đội cấm vệ quân tìm kiếm tung tích của Đoan Mẫn quận chúa khắp nơi, cuối cùng tìm được ở trong một thôn trang ở ngoại ô Kinh thành. Đoan Mẫn công chúa được một gia đình nông dân cứu nhưng Đoan Mẫn bị hoảng sợ nên chỉ bằng lòng làm bạn với nữ nhi của gia đình nông dân kia. Vì thế thái hậu đã đưa nữ nhi của gia đình nông dân kia cùng tiến cung. Trong khoảng thời gian này hoàng thượng cũng thuận lợi đăng cơ, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nhưng chính lúc này tai họa lại xảy ra…. Thuộc hạ cũ của tiền thái tử trà trộn vào trong cung, tiếp tục ra tay. Lúc này Đoan Mẫn không may mắn như trước nữa, c.h.ế.t ở dưới kiếm…. Mà nữ nhi của gia đình nông dân kia vì cứu Đoan Mẫn mà trên n.g.ự.c cũng bị trúng một kiếm….”
“Nói đến cũng khéo, sau khi vết thương của nữ nhi gia đình nông dân kia khỏi hẳn, hình dạng vết sẹo trên đó lại giống y hệt vết bớt trên n.g.ự.c Đoan Mẫn nên thái hậu đã chuyển hết tình thương của mẫu thân từ Đoan Mẫn lên người nữ nhi của gia đình nông dân kia, còn muốn phong nàng ấy làm công chúa….. Dưới sự kiên trì ngăn cản của hoàng thượng, cuối cùng hai bên đều nhượng bộ một bước, kết quả nữ nhi của gia đình nông dân trở thành quận chúa, cũng chính là Vinh Khánh quận chúa mà Tuệ Thục nhân vừa mới nhìn thấy.”
Trình Loan Loan kinh ngạc không thôi.
Nàng còn tưởng rằng Vinh Khánh quận chúa là đường muội của Tần vương, như thế xem ra hai người cũng không có quan hệ huyết thống.
Như vậy có lẽ nào sự thù địch của Vinh Khánh quận chúa đối với nàng là vì Tần vương hay không?
Nàng mở miệng hỏi: “Như vậy tính ra Vinh Khánh quận chúa hẳn cũng đã ba mươi tuổi rồi, không biết đã gả cho gia đình quyền quý nào ở trong kinh?”
Hoàng hậu lắc đầu nói: “Hơn mười năm trước thái hậu chọn lựa kỹ càng mới tìm được một phu gia cho Vinh Khánh nhưng ngay ngày thứ hai sau khi hạ chỉ tứ hôn thì nam tử kia và nữ tử thanh lâu xảy ra một vụ tai tiếng ầm ĩ, thái hậu giận không thể át, Vinh Khánh cũng bởi vậy mà không gượng dậy nổi, sau đó cuối cùng không còn lòng dạ xuất giá nữa, cứ kéo dài một ngày rồi lại một ngày đến bây giờ, mỗi ngày nàng ấy đều niệm kinh với thái hậu ở phật đường, rất ít khi ra ngoài, bởi vậy hiếm có người nào ở Kinh thành nhắc tới nàng ấy.”
Trình Loan Loan càng khẳng định rằng Vinh Khánh này nhìn nàng bằng ánh mắt căm thù như vậy là vì Tần vương.
Có điều hoàng hậu cũng chưa nhìn ra suy nghĩ của Vinh Khánh, một người ngoài như nàng cũng không tiện nói gì cả, đến lúc đó binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn là được.
Hoàng hậu cười cười: “Ta kể với khanh mấy chuyện quá khứ này làm gì chứ.”
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, hoàng hậu vốn tự xưng là bổn cung đã biến thành tự xưng là ta, bởi vậy có thể thấy được quan hệ của hai người đã thân thiết hơn không ít.
“Lão lục thích săn bắn, mỗi lần săn b.ắ.n đều sẽ so tài, đến lúc đó khanh cách xa hắn ra một chút.” Hoàng hậu mở miệng nói: “Có lẽ khanh không am hiểu cưỡi ngựa, không bằng chọn một con ngựa tính cách ngoan ngoãn ở trong thôn trang của ta….”
“Thần phụ xin ghi tạc ý tốt của nương nương trong lòng.” Trình Loan Loan mở miệng: “Nhưng mà thần phụ đã quen với ngựa trong nhà, nếu thay đổi thì sợ sẽ không thích ứng được.”
Hoàng hậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.