Sau khi dùng bữa ở cung Khôn Ninh xong, Trình Loan Loan mới về nhà.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho chuyến đi đến Lâm Khê lần này, đầu tiên là một bộ hành trang cưỡi ngựa thuận tiện, tiếp theo là một bộ y phục lót để giữ ấm, cuối cùng là cung tên tiện lợi.
Nàng chỉ biết cưỡi ngựa, không biết vừa cưỡi ngựa vừa b.ắ.n cung nhưng cũng không gây trở ngại đến việc nàng giả vờ một chút, ngộ nhỡ thật sự bắt được con mồi nào đó thì sao.
Ngày tổ chức buổi săn b.ắ.n là một ngày nắng đẹp ở Kinh thành, ánh nắng mặt trời mùa đông đổ xuống, xua tan sự lạnh giá của mùa đông, chiếu lên người rất ấm áp.
Trình Loan Loan mang theo Yên Hồng ngồi trên xe ngựa đến Lâm Khê ở ngoại ô kinh thành.
Yên Hồng trước đây là cung nữ, tay chân mảnh khảnh nhưng mấy năm ở thôn Đại Hà thường xuyên làm việc nhà nông nên đã rèn luyện được sức lực, thêm vào đó mỗi sáng sớm ở thôn Đại Hà đều có khóa tập võ Vương Vĩnh Thành tổ chức cho thôn dân, nếu có thời gian Yên Hồng cũng sẽ tham gia cọ xát. Tuy rằng không học được công phu quyền cước gì nhưng cưỡi ngựa vẫn không thành vấn đề.
Hai người đến bãi săn b.ắ.n sớm hơn thời gian đã hẹn trước.
Lúc này không ít người cũng đã đến, đều là quyền quý trong kinh, có nam có nữ, thân phận cũng không bình thường.
Sự xuất hiện của nàng làm cho rất nhiều người kinh ngạc không thôi.
“Không ngờ Tuệ Thục nhân cũng tới tham gia buổi săn bắn.”
“Có thể nhận được lời mời của Tần vương, xem ra Tuệ Thục nhân đã bước vào vòng giao thiệp trong kinh rồi.”
“Trong ấn tượng của ta, Tuệ Thục nhân là người ra mặt vì dân chúng, cứ cảm thấy Tuệ Thục nhân không thích hợp với những buổi vui chơi như vậy.”
“….”
Trình Loan Loan nghe thấy không ít người đang bàn tán về mình, cũng chỉ cong môi nở nụ cười.
Nàng vốn chính là người đột nhiên xâm nhập vòng giao thiệp này, bị người khác bàn tán vài câu cũng rất bình thường. Lúc nàng đang muốn bước qua chào hỏi mọi người thì có tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau.
Nàng quay đầu nhìn lại liền thấy một con hãn huyết bảo mã đang chậm rãi đi tới, người trên ngựa chính là Vinh Khánh quận chúa.
Vinh Khánh quận chúa mặc một bộ hành trang cưỡi ngựa hiên ngang, trong ánh mắt tràn đầy khí khái anh hùng, nàng ta kéo dây cương, ánh mắt dừng trên người Trình Loan Loan, khuôn mặt hiện lên nụ cười: “Bộ y phục này của Tuệ Thục nhân thật đẹp.”
Nàng hơi quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Vinh Khánh quận chúa.”
“Ở ngoài cung không cần thiết phải câu nệ như vậy.” Vinh Khánh ngừng một chút rồi mở miệng: “Tuệ Thục nhân ăn mặc chỉnh tề như vậy, chắc hẳn cưỡi ngựa cũng tương đối tốt, không bằng hai người chúng ta so tài một trận?”
Trình Loan Loan rũ mắt xuống.
Nàng biết ngay Vinh Khánh quận chúa này sẽ gây chuyện mà.
Nàng ung dung thản nhiên mở miệng: “Thần phụ vừa mới học cưỡi ngựa, không dám so tài với quận chúa.”
“Tuệ Thục nhân cũng đừng khiêm tốn.” Khóe môi của Vinh Khánh cong lên: “Tuệ Thục nhân là nhân sĩ thôn Đại Hà, nghe nói người lớn lên trong thôn từ nhỏ đều biết cưỡi trâu, thoạt nhìn trâu còn cao hơn lớn hơn so với ngựa, nghĩ rằng chuyện cưỡi ngựa cũng không thành vấn đề….”
Những người vây xem xung quanh thoáng liếc mắt nhìn nhau, sao bọn họ cứ có cảm giác Vinh Khánh quận chúa này là cố ý làm Tuệ Thục nhân xấu mặt vậy?
Nhưng Vinh Khánh quận chúa hàng năm đều lễ phật với thái hậu ở hậu cung mà Tuệ Cung nhân lại ở xa tận Hồ Châu, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể làm mích lòng Vinh Khánh quận chúa chứ?
Có lẽ Vinh Khánh quận chúa chỉ đơn thuần muốn so tài một trận mà thôi?
Trình Loan Loan chậm rãi ngước mắt: “Trâu trong thôn là bạn đồng hành của thôn dân mà hãn huyết bảo mã lại là vật cưỡi không thể thiếu lúc hành quân đánh trận, so sánh hai con vật này với nhau cũng không biết là làm nhục trâu hay là mạo phạm hãn huyết bảo mã.”
Ý cười trên mặt Vinh Khánh quận chúa càng sâu hơn: “Nói như vậy nghĩa là Tuệ Thục nhân không muốn so tài cùng ta?”
Đang nói thì đột nhiên một vật lớn màu xám lao thẳng về phía bên này.