Phong cảnh của Lâm Khê rất đẹp.
Cơn gió hiu quạnh của mùa đông thổi rơi lá khô bay lả tả, rớt xuống vai người, cũng có những cây chịu lạnh khá tốt, vẫn còn nhô lên những mầm non xanh tươi.
Trình Loan Loan cưỡi ngựa chạy thẳng về phía tây, bởi vì phía đông núi Lâm Khê đã bị Tần Vương dọn sạch hết nên khả năng cao là người của Hạ Lăng sẽ không ẩn nấp ở đây, nàng phải đi một vòng núi phía tây.
Trên mặt Yên Hồng hiện lên một tia lo lắng: “Thục nhân, nếu tiếp tục đi theo hướng đó là sẽ vào rừng sâu núi thẳm, liệu chúng ta có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Trình Loan Loan quan sát sơ qua địa hình, nói: “Nơi đây rất rõ ràng là một con đường nhỏ, chắc là hằng năm có người tiến vào, đã có người vậy xác suất lớn sẽ không có thú dữ ra vào. Hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, thú dữ mười ngày nửa tháng mới ra kiếm ăn một lần, chỉ gặp nguy hiểm nằm trong phạm vi khống chế được, không phải lo lắng đâu.”
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Cùng lúc đó, một mũi tên b.ắ.n sượt qua người nàng, đ.â.m thẳng vào trên thân cây của cái cây bên cạnh.
“Ai da, lại để nó trốn thoát rồi!” Một giọng nói lảnh lót từ phía sau truyền đến: “Vị phu nhân này bị dọa sợ rồi đúng không, tài b.ắ.n cung của ta rất tốt sẽ không làm phu nhân bị thương đâu, vừa rồi ta muốn b.ắ.n một con nai con, khiến cho phu nhân kinh hãi là lỗi của ta, xin lỗi xin lỗi…”
Trình Loan Loan chậm rãi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt linh động, nàng kinh ngạc nói: “Là ngươi…”
Thiếu nữ yêu kiều kia căn bản là không ngờ phu nhân trước mặt thế mà lại là Tuệ Thục phân, nàng ấy sợ tới mức lập tức cầm tay áo lên che mặt, giọng khàn khàn nói: “Không phải ta, không phải ta, Tuệ Thục nhân nhìn lầm rồi!”
Trình Loan Loan dở khóc dở cười.
Cô nương này chính là tiểu binh mặt trắng đi theo phía sau Phiêu Kỵ Đại tướng quân vào hôm đó, không ngờ lại gặp được ở hội săn bắn.
Thấy trong mắt nàng toàn là ý cười, thiếu nữ mới chịu bỏ tay áo xuống, thở dài một hơi nói: “Thôi được rồi, ta thừa nhận Nguyễn Thành chính là ta, ta chính là Nguyễn Thành… Tuệ Thục nhân xin hãy rũ lòng thương xót, chuyện ta vào quân doanh xin đừng để cho bất kỳ ai biết được, nếu truyền đến tai nương ta, ta bị đánh gãy chân thì thôi đi, nhưng cha ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra phòng ngủ, ngày nào cũng phải ngủ trong thư phòng… cha ta đã một bó tuổi rồi, không dễ dàng gì….”
Nàng ấy xoay người xuống ngựa, ôm tay áo Trình Loan Loan cầu xin.
“Nguyễn tiểu thư buông tay ra trước đã.” Trình Loan Loan đỡ trán: “Ta không quen không biết gì Nguyễn phu nhân, mà cho dù có quen, ta cũng sẽ không lắm miệng nhắc đến chuyện này, được chưa nào?”
“Tạ ơn Tuệ Thục nhân!” Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Ta xin giới thiệu lại lần nữa, ta tên là Nguyễn Minh Châu, nhũ danh là Tiểu Châu Châu, ta là nữ nhi của Phiêu Kị Đại tướng quân, ở kinh thành là Nguyễn tiểu thư cưỡi ngựa b.ắ.n cung tài nữ xuất chúng, ở quân doanh là Nguyễn Thành, tùy tùng ở Phiêu Kị Đại tướng quân!”
Trình Loan Loan khẽ nhướng mày: “Tiểu Châu Châu, giống với tên đại tôn nữ của ta.”
“Không phải chứ, Tuệ Thục nhân có tôn nữ luôn rồi á hả?” Trên mặt Nguyễn Minh Châu toàn là vẻ khó tin: “Trông Tuệ Thục nhân nhìn còn trẻ hơn đại tẩu của ta, thế mà lại là tổ mẫu rồi ư?”
Trình Loan Loan lúc nào cũng được khen trẻ, đã thanh quen, nàng cười nói: “Bên này là núi phía tây, sao ngươi một mình tới đây, nhanh chóng quay về đi.”
“Không phải Tuệ Thục nhân cũng tới đây sao?” Nguyễn Minh Châu chà xát tay: “Núi phía đông được Vương gia phái người dọn dẹp rồi, chắc chắn không có con mồi gì lớn đâu, muốn săn thú thì phải tới núi phía tây. Ta vừa mới thấy được nai con, còn có cả con hoẵng nữa, rất là nhiều con mồi, đi đi đi, Tuệ Thục nhân chúng ta đi chung đi, tranh thủ giành lấy hạng nhất hôm nay.”
Trình Loan Loan: “…”
Nàng vất vả lắm mới thoát khỏi đoàn người, giờ lại bị một tiểu nha đầu quấn lấy, rồi giờ sao nàng đi điều tra hư thực của Hạ gia đây?
Nguyễn Minh Châu kích động ngồi trên yên ngựa, đá bụng ngựa một cái: “Giá!”
Con ngựa lập tức chạy về phía trước.
Trình Loan Loan đành phải theo sau.
Đợi lát nữa nếu thấy được con mồi, nha đầu này chắc chắn sẽ bất chấp tất cả đuổi theo, đến lúc đó nàng lại mượn cơ hội “đi lạc” là được.
Nhưng mà để cho tiểu nha đầu một mình đi vào nơi rừng sâu, thật sự có hơi nguy hiểm.
Trình Loan Loan cho Yên Hồng một ám chỉ qua ánh mắt, để Yên Hồng đi sát theo sau Nguyễn Minh Châu.
Khi ấy một mình nàng hành động lại càng dễ dàng hơn nữa.