Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Một nhóm ba người đi sâu vào trong rừng rậm, thỉnh thoảng có những con chim lớn bay ngang qua đầu, một vài con thỏ hay sóc bay chạy nhanh qua…
Nhưng mà Nguyễn Minh Châu vẫn chướng mắt với mấy con mồi nhỏ đó, nàng ấy tiếp tục cưỡi ngựa đi sâu vào trong rừng.
Trình Loan Loan dần tụt lạiphía sau, nàng không ngừng quan sát địa hình.
Nàng tìm đúng thời cơ, quay đầu ngựa lại, tính thông qua một con đường nhỏ chạy thẳng vào trong núi phía tây.
Tuy nhiên, một âm thanh xé gió đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy được một ám khí nhỏ đang lao về phía nàng, nhưng ám khí không nhắm vào nàng mà lại nhắm vào con ngựa dưới thân nàng.
Nàng còn chưa kịp ra lệnh con ngựa dưới thân chạy nhanh thì ám khí kia đã đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa.
Con ngựa đau đớn, rít lên một tiếng, đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, Trình Loan Loan nhanh chóng nắm lấy dây cương, cúi người xuống, toàn thân nằm rạp trên lưng ngựa.
“Thục nhân!”
“Tuệ Thục nhân!”
Đằng sau lưng nàng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Yên Hồng với Nguyễn Minh Châu, hai người các nàng chạy theo sau.
Nhưng tốc độ của con ngựa bình thường căn bản không thể so được với ngựa đã mất khống chế.
Con ngựa bình thường rất ngoan ngoãn lúc này chắc là đau muốn điên nên không muốn sống nữa va đập lung tung trong rừng, đầu nó đập vào thân cây mấy cái rồi mà vẫn chưa thể khiến cho nó dừng lại, ngược lại nó càng thêm điên lên, cơ thể nó lắc lư với biên độ cao, Trình Loan Loan bị xóc, đầu xoay mòng mòng, gần như ngất đi.
Nàng biết cứ như vậy không phải là cách, hoặc là nàng bị hất xuống ngã chết, hoặc con ngựa này lao xuống vực sâu cả hai cùng ngã chết.
Con ngựa này là con ngựa kéo xe ngựa đầu tiên nhà bọn họ mua, ở trong nhà nàng đã bốn năm, tính cách hiền lành, rất nghe lời chủ nhân…
Trên tay Trình Loan Loan bỗng dưng xuất hiện một con d.a.o găm, nàng giơ cao lên.
Chỉ cần cắm d.a.o găm vào động mạch chủ của con ngựa, nó sẽ c.h.ế.t ngay tức khắc và nàng cũng được cứu.
Nhưng, nàng không thể xuống tay được.
Trước giờ nàng chưa bao giờ là một người m.á.u lạnh vô tình, vậy sao nàng có thể ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t bạn đồng hành làm bạn với mình bốn năm trời cho được…
Con ngựa vẫn tiếp tục hí vang chạy vội để giải phóng nỗi đau thân xác.
Trình Loan Loan nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn chọn cất d.a.o găm đi.
Một là nàng không nỡ, hai là nàng sợ mình đ.â.m không chính xác, lại khiến con ngựa bị kích thích thêm, đến lúc đó cả thần tiên cũng không cứu được nàng…
Nàng chỉ có thể dùng một cách tự cứu khác.
Đó là, nhảy khỏi ngựa.
Một tay nàng nắm chặt dây cương, một tay khác tìm kiếm công cụ trong hệ thống Thương Thành, trên đầu nàng là nón bảo hiểm có chỉ số an toàn cao nhất với một bộ áo giáp, sau đó nàng mua thêm một đống lớn chăn bông. Ngay vào lúc hệ thống ném chăn bông xuống mặt đất, nàng quyết đoán nhảy khỏi ngựa, cơ thể chuẩn xác ngã xuống chăn bông… nhưng bởi vì quán tính nên nàng lăn trên đất vài vòng, cơ thể nàng không tránh khỏi bị xây xát nhẹ…
Nhưng mà, đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng rồi.
Khoảnh khắc nàng đứng dậy từ trên mặt đất, con ngựa bị thương đã chạy đi xa rồi nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt của nàng.
Đừng để nàng biết là ai làm, nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Đột nhiên, trong rừng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng vó ngựa, không phải Tần Vương tổ chức săn thú ở núi phía đông hả, sao lại có ngựa chạy tới núi phía tây?”
“Chắc là có người xông lầm đến đây, nếu sơn động bị phát hiện thì mọi thứ sẽ tiêu đời đấy.”
“Yểm hộ sơn động, chúng ta rút lui trước đi.”
Nàng đánh bậy đánh bạ mà lại đến được căn cứ bí mật của Hạ gia, cũng không hẳn là không thu hoạch được gì.

Advertisement
';
Advertisement