Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan nấp ở nơi bí mật nhìn thấy mười mấy người mặc áo đen lao ra khỏi sơn cốc như gió lốc, còn trấn yểm ở trước cửa sơn cốc.
Chờ sau khi đám người kia hoàn toàn biến mất, nàng mới đi ra từ chỗ ẩn nấp, bước nhẹ lại đi vào trong sơn cốc.
Nàng không vào từ cửa chính mà tìm một con đường mòn khác, động tác chậm lại thâm nhập vào từng chút một.
Điểm cuối của con đường này là một cái sơn động, nàng lấy đèn pin ra từ không gian trữ vật, tiếp tục đi vào trong, trong sơn động này trống rỗng, không có bất kỳ con đường nào.
Tất nhiên Trình Loan Loan sẽ không từ bỏ như vậy.
Tốt xấu gì nàng cũng là người đã xem nhiều phim cổ trang vậy mà, tất nhiên sơn động này có càn khôn khác.
Nàng lấy cây đèn pin sáng nhất ra, chiếu sáng từng góc một, tay vuốt vách tường sơn động, tỉ mỉ quan sát.
Quả nhiên, nàng sờ được một chỗ nhô lên, thử đè xuống nhưng không ấn được, nàng vặn vặn thấy nó lỏng hơn chút, nàng chà xát tay, đổi tư thế, dùng hết sức toàn thân hung hăng xoay một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, vách đá phía trước bên tay phải của nàng chậm rãi xuất hiện một khe hở, từ từ kéo ra hai bên rồi xuất hiện một đường đi.
Trong lòng Trình Loan Loan vui vẻ, lập tức cất bước đi vào.
Đi khoảng tầm cỡ thời gian rót một chén trà nhỏ, nàng đã thấy một gian phòng, gian phòng này vô cùng sạch sẽ, rõ ràng là có người ở nhưng bây giờ đã dọn đi.
Từ gian phòng đi vào trong là một sơn động nhỏ tối đen như mực, nàng quét đèn pin qua, thấy được mấy chục cái rương lớn.
Những cái rương này đều bị khóa, mở không ra, nàng dứt khoát mua luôn mở khóa thần khí ở hệ thống Thương Thành, mở rương ra dễ như trở bàn tay, sau đó, thấy được đao kiếm được đặt ngay ngắn chỉnh tề.
Nàng theo thứ tự mở hết tất cả rương ra, trong mỗi cái rương đều là vũ khí.
Trình Loan Loan giật mình.
Nhiều vũ khí như vậy đủ để cho hơn một ngàn người sử dụng, Hạ gia đang muốn làm gì đây?
Nàng cúi đầu cẩn thận kiểm tra qua binh khí, bên trên không có đánh dấu đại diện thân phận nào, toàn bộ những thứ trong sơn động không có bất kỳ chứng cứ nào chỉ về phía Hạ gia, chắc là chuyện ám khí Dương Châu lần trước đã khiến cho Hạ gia sinh ra rất nhiều cảnh giác, không dám tùy tiện bại lộ thân phận…
Trình Loan Loan giơ tay lên đóng lại từng cái nắp rương một, rồi lại khóa từng cái, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ban đầu Hạ gia nuôi dưỡng tử sĩ, bây giờ tự tạo binh khí, rốt cuộc đang mưu đồ đại sự gì?
Đáng tiếc thay số lượng binh khí này không đủ lớn, không đủ để định tội mưu phản cho Hạ gia…
Nàng dám khẳng định, chuyện Hạ gia muốn làm chắc không khác gì so với mưu phản.
Bây giờ triều Đại Vũ quốc thái dân an, là thời đại hưng thịnh thái bình hiếm có, tuyệt đối không thể để Hạ gia hủy hoại cuộc sống bình lặng hạnh phúc của dân chúng được.
Nghĩ đến đây, đôi môi nàng cong lên nụ cười.
Nếu Hạ gia thích tạo vũ khí như vậy thì để nàng giúp một phen cho, tốc độ của máy móc chế tạo hiện đại không phải giỡn chơi…
Trình Loan Loan khôi phục tất cả về nguyên trạng, xoay người rời đi.
Nàng mới vừa đi ra khỏi sơn cốc, đã nghe được tên mình.
“Tuệ Thục nhân, ngươi ở đâu!”
“Tuệ Thục nhân, nghe được thì đáp một tiếng đi!”
Chắc là Yên Hồng với Nguyễn Minh Châu quay về tìm người tới cứu nàng.
Nàng nhanh chóng đi ra khỏi rừng rậm, đáp lại: “Ta ở đây này!”
Một bóng dáng nhanh chóng lao về phía nàng, đè lại bả vai nàng: “Nàng không sao chứ, có bị thương hay không, nhanh chóng quay về thành để ngự y bắt mạch cho nàng…”
Bóng dáng ấy, tất nhiên là Tần Vương.
Trình Loan Loan nhanh chóng lùi về sau một bước, tránh đi sự đụng chạm của Tần Vương, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy phía sau có rất nhiều người đi tới.
Ngoại trừ Tần Vương ra còn có nhóm tùy tùng nhị thế tổ đó, với cả Vinh Khánh quận chúa, trên mặt Vinh Khánh hiện lên một tia lo lắng: “Tuệ Thục nhân, sao ngươi lại đến núi phía tây vậy, quả thực hù c.h.ế.t mọi người rồi, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Ta với Tuệ Thục nhân cùng nhau tới núi phía tây.” Nguyễn Minh Châu lên tiếng: “Vốn dĩ mọi chuyện đang rất tốt đẹp thì đột nhiên ngựa của Tuệ Thục nhân phát điên, hình như là bị sợ hãi.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Có người dùng ám khí làm ngựa của ta bị thương.”

Advertisement
';
Advertisement