“Ám khí?” Vẻ mặt Tần Vương tức giận: “Vậy mà lại có người dám ở trong buổi săn b.ắ.n của bổn vương ám toán Tuệ Thục nhân, đây là không muốn sống nữa hay sao?”
“Chắc là không đến mức vậy chứ?” Vinh Khánh nói: “Tuệ Thục nhân chỉ vừa mới tới kinh thành chắc vẫn chưa đắc tội ai đâu, cho dù có kẻ muốn g.i.ế.c Tuệ Thục nhân thì cũng không thể ra tay trong trường hợp như vậy, chắc là Tuệ Thục nhân hiểu lầm rồi.”
Trình Loan Loan ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người Vinh Khánh, ánh mắt của nàng rất lạnh nhạt, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Vinh Khánh không hề nhượng bộ đối diện với nàng, dường như để thể hiện mình không có liên quan gì đến chuyện này.
Chỉ là nàng ta càng muốn chứng minh thì lại càng thể hiện sự chột dạ của mình.
Trình Loan Loan nở nụ cười.
Nàng vốn dĩ còn nghi ngờ liệu có phải người Hạ gia không, nhưng ngẫm nghĩ, Hạ gia ăn thiệt trên tay nàng nhiều lần rồi, tuyệt đối sẽ không chọn thời cơ không thích hợp như vậy ra tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ còn lại vị Vinh Khánh quận chúa này.
Nàng đưa tay chỉ về hướng phía đông bắc: “Con ngựa bị hoảng sợ chạy về hướng này, chỉ cần tìm thấy xác ngựa là có thể nhìn thấy ám khí kia, tra một chút nguồn gốc của ám khí là có thể tìm ra người ám toán, Vương gia cảm thấy chuyện này có khó không?”
Tần Vương lạnh lùng nói: “Người đâu, lập tức phong tỏa Lâm Khê, không được để cho bất kỳ kẻ nào rời khỏi đây.”
Mặt Vinh Khánh quận chúa tái nhợt: “Lục ca, làm như vậy thì quá phô trương, trời giá rét, để tất cả mọi người chờ ở đây, lỡ như bị phong hàn thì phải làm sao?”
“Tuệ Thục nhân xém bỏ mạng còn không nói gì, các ngươi chẳng qua là có thể bị phong hàn mà thôi, có cái gì đáng nói?” Tần Vương quay đầu dặn dò người phía dưới: “Mấy người các ngươi, dựa theo hướng Tuệ Thục nhân chỉ, tìm xác ngựa, mấy người các ngươi điều tra rõ ràng tung tích của mọi người ở đây trong vòng một canh giờ qua, bao gồm tất cả tùy tùng đi đâu, làm gì đều phải điều tra rõ từng thứ một.”
Sắc mặt Vinh Khánh khó coi vô cùng.
Trước giờ lục ca là một người mặc kệ sự đời, cho dù có xảy ra chuyện lớn gì hắn đều sẽ không hỏi tới, hắn sợ nhất là phiền phức.
Nhưng chính cái người sợ phiền phức như vậy lại bắt hàng trăm công tử phu nhân thiên kim nhà quyền quý ở lại Lâm Khê, từng bước từng bước tiếp nhận điều tra.
Lục ca thật đúng là rất để tâm tới Tuệ Thục nhân.
Mà lần này nàng ta kêu người âm thầm ra tay, hoàn toàn là bị tiện phụ kia chọc tức điên rồi, bởi vì không có chuẩn bị trước nên chắc chắn ám khí kia có tiêu ký, lần theo tiêu ký, sớm hay muộn cũng tra được nàng ta.
Nàng ta siết chặt nắm tay, chậm rãi nuốt buồn bực trong lòng n.g.ự.c xuống.
Sau khi nàng ta xoa dịu lại cảm xúc, nói: “Trên người Tuệ Thục nhân có rất nhiều vết trầy, ở đây chờ cũng không phải là cách, lục ca, không bằng đưa Tuệ Thục nhân hồi cung trị liệu trước đi.”
Tần Vương lập tức gật đầu: “Vậy làm phiền Vinh Khánh.”
“Không cần.” Trình Loan Loan lạnh nhạt từ chối: “Chỉ trầy da chút mà thôi, không đáng lo, thần phụ vẫn nên ở đây chờ tiến triển điều tra sự việc, không điều tra ra được người sau lưng, tối nay e là thần phụ không ngủ được.”
Tùy tùng phía sau Tần Vương lấy ra một cái bình sứ: “Đây là kim sang dược tốt nhất, Tuệ Thục có thể tạm thời dùng một chút.”
Trình Loan Loan nói cảm ơn rồi nhận lấy, để Yên Hồng giúp nàng rải một ít thuốc bột lên mù bàn tay với cánh tay.
Mới vừa xử lý vết thương xong, thân tín của Tần Vương đã chạy nhanh đến: “Báo, thuộc hạ ở vách núi phía đông bắc tìm thấy được xác ngựa, xác ngựa khó có thể dọn lên, nên thuộc hạ đã lấy ám khí ra trước, xin Vương gia kiểm tra thực hư!”
Một chiếc khăn màu trắng bọc lấy một cái ám khí kim loại, m.á.u bên trên đã đông lại trong gió lạnh.