Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tần Vương cầm một cái khăn sạch sẽ, lau sạch vết m.á.u trên ám khí từng chút một, lộ ra dáng vẻ vốn có của ám khí.
Trên kim loại màu đen sậm, không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng mà hình dáng của thứ vũ khí sắc bén kia không phải đầu nhọn bình thường mà được mô phỏng theo hình hoa sen…
“Hình hoa sen này trông khá là quen mắt.” Nguyễn Minh Châu đi tới, xòe tay ra: “Vương gia có thể để ta cẩn thận ngắm nghía chút được không?”
Tần Vương biết nàng ấy là tiểu nữ nhi của Phiêu Kỵ Đại tướng quân, chắc là khá quen thuộc với những binh khí này, nên trực tiếp ném qua cho nàng ấy.
Nguyễn Minh Châu bắt chuẩn lấy ám khí, dùng ngón tay cái vuốt ve một hồi, cẩn thận nói: “Nguyên liệu chủ yếu của ám khí này là huyền thiết, toàn kinh thành có thể dùng huyền thiết chế tạo ra loại ám khí hình dạng phức tạp này chỉ có mấy nhà xưởng thôi, bây giờ ta sẽ lập tức liệt kê ra địa chỉ của mấy xưởng binh khí kia, Vương gia phái người cầm đi hỏi một câu là có thể biết được là ai.”
Gã sai vặt phía sau Tần Vương lập tức chuẩn bị giấy và bút mực, Nguyễn Minh Châu cầm bút bắt đầu viết.
Vinh Khánh đứng ở bên cạnh sắc mặt càng ngày càng kém.
Nếu cứ điều tra như vậy, không quá một canh giờ, sẽ tra ra trên đầu nàng ta.
Là do nàng ta quá sơ suất, là nàng ta cho rằng sẽ không có ai điều tra ngay tại chỗ như vậy, là nàng ta cho rằng lục ca đối với Tuệ Thục nhân không đến mức độ đó…
Nàng ta nhất định phải ngăn cản lục ca tiếp tục điều tra.
Vinh Khánh đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này người đi kiểm tra hỏi thăm nhanh chóng chạy trở về: “Vương gia, tất cả tùy tùng thị nữ đi đâu đã hỏi ra được, mời Vương gia xem xét.”
Bởi vì là mười mấy thị vệ tách ra đi kiểm tra, ghi chép hơn mười quyển sách nhỏ, một chồng lớn đưa tới trước mặt Tần Vương.
Tần Vương mất kiên nhẫn nhất là đọc mấy thứ này, hắn để cho đám nhị thế tổ phía sau hắn cùng nhau hỗ trợ xem, Nguyễn Minh Châu nhân cơ hội cũng rút một quyển về chỗ mở ra xem.
Đây vừa hay lại là tung tích của người bên cạnh Vinh Khánh quận chúa, hôm nay Vinh Khánh đến đây tổng cộng mang theo bốn gã thị vệ, bốn thị nữ, còn có hai ma ma, mười người đi đâu tất cả đều được ghi chép trong sổ.
Nguyễn Minh Châu nhanh chóng nhìn lướt qua, ngước mắt lên nói: “Một thị vệ bên cạnh Vinh Khánh quận chúa có tầm nửa canh giờ đi đâu không rõ…”
Lời nói của nàng ấy còn chưa dứt, bầu trời đột nhiên bắt đầu đổ tuyết.
Sắc mặt Vinh Khánh lập tức trắng bệch, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
“Quận chúa!”
Những người hầu hạ bên cạnh nàng ta trong phút chốc trở nên hoảng loạn.
Nguyễn Minh Châu nhíu mày: “Sao vừa hỏi đến người bên cạnh quận chúa, là quận chúa hôn mê ngay vậy, hay trong đó…”
“Đúng rồi!” Sắc mặt Tần Vương thay đổi: “Chuẩn bị xe, về thành!”
Hắn nhớ lại cái mùa đông kia hơn mười năm trước, hôm mà Tiên Thái tử quay trở lại chính là vào ngày tuyết rơi, hắn bắt đi Đoan Mẫn, khiến Đoan Mẫn c.h.ế.t trên nền tuyết.
Mà sau này mỗi một ngày tuyết rơi, Vinh Khánh đều sẽ phát bệnh, vừa nhìn thấy tuyết, nhẹ thì co rúm lại không thôi, nặng thì choáng váng ngất đi…
Lâm Khê là miền núi, nếu tuyết càng lúc càng lớn, đoàn người căn bản không có cách nào xuống núi, vì thế điều tra bị ép ngưng hẳn, ai nấy đều dọn dẹp trở về thành.
Trình Loan Loan ngồi trên xe ngựa, cánh môi tràn đầy nụ cười lạnh.
Vì một nam nhân mà dám xuống tay g.i.ế.c nàng, Vinh Khánh quận chúa này thật đúng là một nhân vật tàn nhẫn.
Nàng bây giờ mới chỉ là tam phẩm Thục nhân, muốn đối phó với một quận chúa quả thực khá phiền toái, mấu chốt nhất chính là, vị quận chúa này được Thái hậu hết sức sủng ái…
Nhưng liên tục bị tính kế, cho dù là một tượng đất cũng có ba phần hỏa tính, nếu không đáp trả lại, nàng cũng nuốt không trôi cục tức này.
Trong lúc Trình Loan Loan đang suy tư trong xe ngựa, bên ngoài xe truyền đến thanh âm của Tần Vương: “Tuệ Thục nhân yên tâm, chuyện ở Lâm Khê, bổn vương nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
“Vậy đa tạ Tần Vương.” Nàng không thèm nhấc rèm xe lên, lạnh nhạt nói: “Nếu Vinh Khánh quận chúa tỉnh, xin nhờ Tần Vương phái người đến báo cho ta một tiếng.”

Advertisement
';
Advertisement