Vinh Khánh quận chúa sống trong cung Thái hậu.
Nàng ta được khiêng trở về, đương nhiên là kinh động đến Thái hậu lão nhân gia.
Đến tận hoàng hôn, Vinh Khánh mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Thái hậu ngồi ở mép giường của nàng ta.
Hốc mắt nàng ta đỏ lên, khóc nức nở.
“Đây là làm sao vậy?” Thái hậu ôm nàng ta vào trong lòng: “Ta nghe nói con với lão lục cãi nhau ở cửa cung, con cũng biết lão lục là hỗn thế ma vương mà, nói bậy cái gì là nói một hơi, con so đo với nó làm gì, đừng khóc nữa nào…”
“Chuyện xảy ra ở Lâm Khê, chắc Thái hậu cũng nghe nói rồi đúng không?” Vinh Khánh nghẹn ngào nói: “Tuệ Thục nhân bị người ta ám sát, lục ca điều tra tới điều tra lui, tra được trên đầu con, lập tức cho rằng con muốn đối phó Tuệ Thục nhân… Từ năm mười tuổi, con đã sống sâu trong hậu cung, rất ít khi giao tiếp với người bên ngoài, con với Tuệ Thục nhân trước đó cũng chỉ gặp nhau một lần ở Khôn Ninh cung của hoàng tẩu, ngoài chuyện đó ra, không có bất kỳ giao thiệp nào nữa, con không hiểu, tại sao lục ca lại cho rằng là con ra tay với Tuệ Thục nhân…”
Chuyện này tất nhiên Thái hậu cũng đã phái người đi điều tra, chứng cứ đúng là chỉ thẳng về Vinh Khánh.
Nhưng Vinh Khánh là một hài tử tốt bụng, trong cung từ trên xuống dưới không ai không khen Vinh Khánh là người khoan dung độ lượng, làm sao có thể ra tay với Tuệ Thục nhân được chứ?
Chắc là có gì đó sai sót gì trong đó.
“Lục ca mời hơn trăm người tham gia hội săn b.ắ.n Lâm Khê, cộng thêm thị nữ tùy tùng, khoảng tầm bảy tám trăm người, cho dù thật sự có người hận Tuệ Thục nhân thì con cũng sẽ không chọn trường hợp như vậy ra tay có đúng không?” Vinh Khánh mím môi, chậm rãi nói: “Vả lại Tuệ Thục nhân nói mình bị ám sát, chỉ là lời nói của một phía, không có ai thật sự nhìn thấy, có lẽ, là Tuệ Thục nhân tự mình đ.â.m ám khí vào m.ô.n.g ngựa cũng chưa chắc đâu…”
Thái hậu nhíu mày: “Vinh Khánh, lời này của con là không đúng. Con có thể nghi ngờ ai đó đã hắt nước bẩn lên người con, nhưng không thể nghi ngờ Tuệ Thục nhân. Mặc dù ta chưa từng tuyên Tuệ Thục nhân đến chỗ ta thỉnh an, nhưng từ lời nói của Hoàng đế Hoàng hậu có thể biết được, Tuệ Thục nhân là người tốt ngàn năm có một, chỉ dựa vào một chữ thiện, còn chưa đủ để nàng bước đến vị trí tam phẩm Tuệ Thục nhân, bởi vì ngoại trừ đại thiện ra nàng còn có đại tài, làm rất nhiều việc lợi quốc lợi dân, tất cả tâm tư của nàng đều dùng vào chính sự, căn bản không có khả năng dùng mấy thủ đoạn xấu xa chốn thâm cung, còn một điều nữa, Tuệ Thục nhân cũng không có lý do gì để hãm hại con…”
Tất cả lời Vinh Khánh muốn nói đều kẹt trong cổ họng.
Ba người lớn nhất có quyền lên tiếng trong hoàng cung, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, ba người này đều tin tưởng Tuệ Thục nhân không chút nghi ngờ.
Nếu có một ngày nào đó, tâm tư của lục ca bị ba người này biết, bọn họ hẳn là cũng sẽ không phản đối lục ca cưới một quả phụ vào hoàng thất…
Nàng ta vẫn chưa bắt đầu mà như thể nàng ta đã thua.
Hơn nữa, còn thua bởi một quả phụ.
Vinh Khánh rũ mắt xuống: “Xin lỗi, là con nhất thời hồ đồ suy nghĩ quá nhiều.”
“Hôm nay tuyết rơi dày, con đau đầu suy nghĩ nhiều cũng là bình thường.” Thái hậu hòa ái nói: “Thuốc đã sắc xong, con uống thuốc rồi ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ không sao hết.”
Vinh Khánh ngoan ngoãn gật đầu, rụt vào trong chăn.
Thái hậu đứng dậy đi ra ngoài, trở lại viện của mình, sau đó sai người gọi Tần Vương vào cung.
Sắc trời đã tối nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, Tần Vương bước vào với một thân khí lạnh, cung nhân giúp đỡ phủi sạch tuyết trên vai giúp hắn.
Hắn đi vào, ngồi xuống bên lò sưởi, thờ ơ hỏi: “Mẫu hậu canh giờ này gọi ta tiến cung là vì chuyện ở Lâm Khê phải không?”
“Con biết là tốt rồi.” Thái hậu uống một ngụm trà ấm: “Ám khí hình hoa sen kia thật ra rất nhiều thiên kim đại gia tộc biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều sẽ tìm người chế tác một ít để chơi đùa, không thể đổ hết lên đầu Vinh Khánh được, chuyện này chắc là con hiểu lầm Vinh Khánh rồi.”
“Ám khí tạm thời ta không đề cập đến.” Tần Vương nâng mắt hoa đào lên: “Lúc xảy ra sự việc, thị vệ có võ công cao nhất bên người Vinh Khánh không thấy tung tích, sau đó có người tận mắt nhìn thấy thị vệ này đi theo Tuệ Thục nhân đến núi phía tây, nhiêu đó còn không thể nói rõ vấn đề sao?”