“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Thái hậu phất tay áo: “Lão lục, ta biết con luôn không thích Vinh Khánh, cảm thấy nàng không phải người Tiêu gia ta. Nhưng con phải biết rằng, mùa đông hơn mười năm trước, cũng là một ngày tuyết rơi dày như vậy, muội muội ruột Đoan Mẫn của con bị bắt đi, là Vinh Khánh liều mạng che chở Đoan Mẫn… Mặc dù không bảo vệ được nhưng ít ra có thể chứng minh Vinh Khánh là một hài tử trong sáng lương thiện, cơ thể của nàng cũng vì vậy mà bị tật xấu, mỗi khi trời tuyết rơi dày sẽ phát bệnh, Tiêu gia chúng ta nợ nàng…”
Môi Tần Vương mím chặt thành một đường thẳng, hắn đứng lên: “Ý của mẫu hậu, ta hiểu, đã quá muộn rồi, ta về đây.”
“Đợi lát đã.” Thái hậu vẫy vẫy tay ra sau, ma ma phía sau bưng tới hai cái đĩa sơn mài: “Tuệ Thục nhân bị kinh hãi, con thay ta đưa chút ban thưởng an ủi qua đi.”
Tần Vương vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, hắn cũng có thể nhân cơ hội này nhét một ít ban thưởng vào.
Mỗi lần hắn tặng đồ đều bị từ chối, đặt chung với quà ban thưởng của Thái hậu, Tuệ Thục nhân chắc không có gan trả về đâu nhỉ.
Hắn gật đầu, kêu thân tín đằng sau nhận lấy đĩa sơn mài.
Tuyết rơi dày ở kinh thành không có ý muốn dừng lại, sáng hôm sau thức dậy, mặt đất đóng một lớp tuyết dày, tuyết trên bầu trời vẫn chưa dừng lại.
Tuy nhiên, đối với người phương Bắc, chút tuyết này không là gì cả, rơi đến tháng tiếp theo cũng không lạ lùng gì.
Triệu Tứ Đản là một người rất thích chơi người tuyết, nhưng bây giờ, hắn không có tâm trí chơi gì cả, một lòng một dạ vùi đầu vào trong sách, chuẩn bị cho kỳ thi đầu xuân.
Trình Loan Loan ngủ đến giữa trưa mới dậy, vừa ăn cơm trưa xong, Thẩm lão phu nhân với Chương phu nhân đã hẹn nhau đến nhà.
Chuyện ở Lâm Khê hôm qua đã ồn ào huyên náo truyền đi khắp kinh thành, không ai biết người ra tay đằng sau, nhưng đều biết suýt nữa thì Tuệ Thục nhân đã mất cái mạng nhỏ.
Nhưng khi thấy Trình Loan Loan cũng không có gì đáng ngại, Thẩm lão phu nhân với Chương phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ hai vị nhớ thương.” Trình Loan Loan cười nói: “Ta cũng chỉ bị xước ra trên mu bàn tay thôi, hai vị đến trễ một ngày, miệng vết thương khép lại hết luôn quá.”
Thẩm lão phu nhân vẫn không bị nàng chọc cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người ra tay sau lưng này thật sự không tra ra được sao?”
Chương phu nhân nhíu mày: “Nếu không tra ra được, người này lại ra tay lần nữa thì sao đề phòng được.”
Trình Loan Loan đương nhiên sẽ không nói với hai vị phu nhân những chuyện không nên nói, sắc mặt nàng thoải mái nói: “Ta lúc nào cũng gặp may, được ông trời chiếu cố, sẽ không có việc gì…”
Đang nói chuyện, Tề bà tử vội vàng đi vào noãn các: “Thục nhân, Tần Vương phái người tới đây.”
Trình Loan Loan đã sớm đoán được Tần Vương sẽ đến, nói: “Cho người của Tần Vương vào đi.”
Tề bà tử đi ra ngoài, dẫn thân tín Tần Vương vào, ngoại trừ một thân tín, còn có bốn tùy tùng, mỗi người đều cầm một cái đĩa sơn mài trong tay.
“Bái kiến Tuệ Thục nhân.” Người dẫn đầu quỳ gối hành lễ: “Thái hậu nương nương nghe nói Tuệ Thục nhân bị kinh hãi trong chuyến đi Lâm Khê, đã cố ý kêu Vương gia thay mình đưa chút ban thưởng tới an ủi, đây đều là ban thưởng Thái hậu nương nương tỉ mỉ lựa chọn…”
Hắn đưa tay rút khăn vải đỏ trên đĩa ra.
Đĩa đầu tiên là đĩa vàng bạc châu báu, đĩa thứ hai là một miếng ngọc như ý xanh biếc, đĩa thứ ba là tơ lụa thượng hạng, đĩa thứ tư là một số đồ chơi kỳ lạ của nước ngoài cống nạp.
Những thứ này xem như là rất quý giá.
Trình Loan Loan làm triều thần, tất nhiên không có tư cách từ chối phần thưởng của Thái hậu.
Nàng sai người nhận lấy: “Tạ thái hậu nương nương ban thưởng.”
Người của Tần Vương đưa thưởng xong, lập tức xin cáo lui.
Vẻ mặt Trình Loan Loan lại không thoải mái.
Thái hậu gióng trống khua chiêng đưa tới nhiều phần thưởng như vậy, không giống như an ủ, mà ngược lại giống như là cảnh cáo.
Cảnh cáo nàng không được tra xét chuyện ở Lâm Khê nữa?
Nói cách khác, Thái hậu biết rõ việc này có liên quan đến Vinh Khánh quận chúa nhưng vẫn lựa chọn che chở nàng ta.
Có thái hậu che chở, nàng không có cách nào ra tay với Vinh Khánh.
Nhưng đồng thời, bởi vì Thái hậu chú ý đến chuyện này cho nên chắc là trong khoảng thời gian ngắn Vinh Khánh sẽ không phát điên chơi chiêu ám sát gì nữa.