Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Quà lễ Chu tuế* là kính Tây Dương 2
Trình gia là một nhà hàn môn, tổ chức tiệc Chu tuế cho tôn nữ có không ít quan lại quyền quý góp mặt, có thể nói rất khiến Trình gia nở mày nở mặt.
Lúc này hạ nhân từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: “Giờ lành đến, mời chư vị phu nhân, các tiểu thư ngồi vào bàn.”
Bữa tiệc bày ở trong sân, bốn phương tám hướng viện tử đều đặt lò sưởi, có hơi lạnh nhưng cũng sẽ không quá lạnh, mọi người căn cứ vào mức độ thân thuộc và thân phận địa vị cao thấp mà ngồi.
Trình Loan Loan là Nhị cô của Trình Chiêu, là Nhị cô nãi nãi của nhân vật chính hôm nay, đương nhiên là ngồi ở trên bàn chính.
Trình lão thái thái nâng một ly rượu lên, mở miệng nói: “Ý tứ ngươi tặng kính Tây Dương cho Tuyên Tuyên ta biết, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để người ta khinh khi hài tử này.”
Sắc mặt Trình đại tẩu khó coi, ý tứ trong lời này, không phải là nói rõ nàng ta khinh khi Tuyên Tuyên sao.
Nàng ta ho khụ khụ, mở miệng: “Tuyên Tuyên là hài tử đầu tiên của Chiêu Nhi, là tôn nữ đầu tiên của ta, ta đương nhiên cũng yêu thương che chở, Tiểu Mạn, con nói có phải hay không?”
Tư Đồ Mạn cười nói: “Đương nhiên là vậy.”
Thật ra mẹ chồng không có khinh khi Tuyên Tuyên, chẳng qua là càng muốn có một tôn tử, tâm tình này nàng có thể hiểu được, cũng không có gì phải trách tội.
Trình Loan Loan cũng chỉ có thể làm được như vậy, tư tưởng của Tuệ Nương nàng cũng không thay đổi được chứ đừng nói là người ngoài.
Nàng cúi đầu tiếp tục dùng bữa, lúc này Trịnh phu nhân bàn bên cạnh đột nhiên đi tới, cười nói: “Người ta nói chuyện trân quý nhất của đời người chính là tha hương gặp bằng hữu cũ, có thể gặp Tuệ Thục nhân ở một nơi xa lạ như kinh thành giống như là đi trấn Đại Hà, Hồ Châu. Từ sau khi biết Tuệ Thục nhân đến kinh thành, ngày ngày ta nhớ thương muốn đi bái phỏng, chỉ là lo lắng làm ảnh hưởng tới Tuệ Thục nhân tĩnh dưỡng, kéo dài tới bây giờ, ta lấy trà thay rượu tự phạt một chén, mong rằng Tuệ Thục nhân đừng trách.”
Trịnh phu nhân chính là thê tử của Trịnh huyện lệnh huyện Phượng Hoàng, Hồ Châu, mẫu thân của Trịnh Vọng Phong.
Lúc trước Trịnh Vọng Phong cưới thê, Trịnh phu nhân từ huyện Phượng Hoàng tới kinh thành hỗ trợ lo liệu, có lẽ là kinh thành khiến người ta hiểu biết nhiều thứ, nhìn tinh thần Trịnh phu nhân tốt hơn nhiều.
Chỉ là, Trình Loan Loan và vị Trịnh phu nhân này chưa bao giờ giao hảo, thậm chí còn có chút mâu thuẫn trong bóng tối, vị Trịnh phu nhân này đột nhiên đến đây hàn huyên cũng không biết có chủ ý gì.
Nhưng Trịnh phu nhân mặt mày tươi cười, thái độ cung kính, Trình Loan Loan tất nhiên cũng không thể phớt lờ, nàng nâng ly lên nói: “Trịnh phu nhân quá khách khí rồi.”
“Chúng ta là đồng hương, sau này phải qua lại nhiều một chút mới được.” Trịnh phu nhân vẻ mặt tươi cười, “Tức phụ ta cũng đang có mang, bây giờ đã được sáu tháng, đến lúc đó hài tử làm tiệc đầy tháng, Tuệ Thục nhân phải nể mặt đi uống chén rượu.”
Trình Loan Loan nhìn theo ánh mắt của nàng ta, thấy thiếu phu nhân Trịnh gia ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn bụng đã có thai, đúng là khoảng năm sáu tháng.
Sắc mặt cô nương nhàn nhạt, thấy Trình Loan Loan nhìn về phía nàng, lúc này mới đứng dậy hành lễ.
“Nàng sợ lạnh, ngồi bên ngoài một lát tay chân lạnh ngắt, ta đưa nàng về trước.” Trịnh phu nhân xin lỗi nhìn về phía người Trình gia và người Tư Đồ gia, “Nàng mang thai hài tử này thật sự không dễ dàng, ta sợ thân thể xảy ra vấn đề, phải rời đi sớm, xin thứ lỗi.”
Trình lão phu nhân không chút khách khí nói: “Thân thể nữ nhân có thai đúng là yếu hơn người bình thường một chút, người từng sinh con đều có thể hiểu, ta đưa các ngươi ra ngoài.”
Trịnh phu nhân lại xin lỗi Trình Loan Loan, lúc này mới dẫn tức phụ đi.
Nàng ta vừa đi, Trình đại tẩu liền bĩu môi: “Đây đâu phải là cưới thê, giống như là cưới tổ tông…”

Advertisement
';
Advertisement