Phát hiện rất nhiều binh khí 2
“Thật sự có nơi khác!”
Nguyễn Minh Châu là người đầu tiên đi vào, Trình Loan Loan theo sát phía sau, sau khi đi vào liền vặn nút trên vách đá, cửa đá chậm rãi khép lại, nàng lấy châm lửa từ trong tay áo ra, thổi thổi, lập tức có một tia sáng.
“Oa, nơi này có một khu nội thất, nếu như đêm qua phát hiện thì tốt rồi, chúng ta có thể ngủ ở đây.” Nguyễn Minh Châu kinh ngạc kêu lên, “Nơi này sạch sẽ, nhìn qua giống như luôn có người ở, nhưng làm sao có thể có người ở trong rừng sâu núi thẳm…”
Sở dĩ Trình Loan Loan không “phát hiện” cơ quan đêm qua, đầu tiên là vì nơi này quá kín, đốt củi dễ trúng độc, tiếp theo phía sau nội thất toàn là binh khí, nếu nha đầu này phát hiện nhiều binh khí như vậy, đêm qua làm sao có thể ngủ được…
Nguyễn Minh Châu nhìn chỗ này chỗ kia, cuối cùng cũng đi tới phía sau nội thất.
Có mấy trăm cái rương lớn xếp chồng lên tới đỉnh sơn động, tình huống này, không thể nói là không đồ sộ, nàng ấy trực tiếp sợ ngây người đứng tại chỗ.
Qua một hồi lâu, nàng ấy mới nhớ tới nhìn xem trong rương là cái gì, mở ra một cái rương gần đó, trong nháy mắt liền kinh sợ: “Thứ trong này tất cả đều là đao kiếm sao?”
Nàng ấy lấy ra một thanh, múa múa, gật đầu nói, “Lưỡi đao có sát khí, binh khí này không tồi, so với binh khí của những tiểu binh trong khu trú quân kia mạnh hơn nhiều… Cũng không biết là ai cất nhiều binh khí như vậy ở chỗ này, nếu có thể bán cho ta thì tốt rồi… Không bằng như vậy đi, ta ném một ít bạc ở chỗ này để lại cho chủ nhân, đợi lát nữa để cho cha ta đem tất cả những binh khí này đi!”
Trình Loan Loan: “…”
Mạch não của nha đầu này thật sự khác với người thường!
Nàng cầm con đao trong tay Nguyễn Minh Châu lên, nhìn kỹ, sắc mặt ngưng trọng nói, “Nơi này có một ký hiệu, nhìn giống như là một chữ Hạ, ngươi nhìn xem có phải hay không?”
Nguyễn Minh Châu kinh hô lên, “Đại gia tộc ở kinh thành đều có vật tổ (biểu tượng gia tộc) của riêng mình, khi chuyên đặt làm một số thứ sẽ khắc hoa văn chuyên dụng lên đó. Ấn ký này, ta từng thấy trên binh khí của đám tử sĩ Hạ gia… Một trăm tử sĩ lúc trước đã bị lưu đày tới biên cương, Hạ gia cũng không phải võ tướng, chuẩn bị nhiều binh khí như vậy làm gì?”
(biểu tượng gia tộc)
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài sơn động truyền đến.
Nguyễn Minh Châu mừng rỡ: “Cha nương ta tìm tới rồi!”
“Suỵt!” Trình Loan Loan ra dấu im lặng, hạ giọng nói, “Chưa chắc đã là cha ngươi, nghe động tĩnh trước đã.”
Hai người rón rén đi tới lối vào nội thất, ghé vào vách đá nghe động tĩnh bên ngoài.
“Nơi này có đống lửa, hai người bọn họ đêm qua quả nhiên ở chỗ này!”
“Thập Lý Mai Viên là một mê hồn trận, nhất là ở ngày tuyết rơi, càng không có khả năng tìm ra phương hướng, các nàng làm sao có thể chạy đến nơi này?”
“Nếu như chuyện quận chúa phân phó làm hỏng, tất cả chúng ta đều không thể đi được, mau ra ngoài đuổi theo!”
Tiếng bước chân bên ngoài trong nháy mắt biến mất.
Nguyễn Minh Châu thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ở đây không có mật thất, chúng ta sẽ c.h.ế.t chắc…”
Sắc mặt Trình Loan Loan cũng không thoải mái.
Không phải bởi vì hắc y nhân bên ngoài, mà là bởi vì Vinh Khánh quận chúa ở sâu trong cung.
Chuyện lần này qua đi, nàng nhất định phải phản kích lại, nhưng phản kích như thế nào thì phải lên kế hoạch kỹ một phen, chuyện này thật sự là làm người ta đau đầu.
Chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là, lần này thiên kim Nguyễn gia bị liên lụy, Vinh Khánh quận chúa coi như đã đắc tội Nguyễn gia, Nguyễn tướng quân tay cầm trọng binh, Nguyễn phu nhân không phải người hiền lành gì, cũng đủ để Vinh Khánh quận chúa mất mát không ít rồi.
Hai người không nói gì nữa, ngồi ở nội thất lẳng lặng chờ.
Đại khái qua hơn một canh giờ, bên ngoài lại một lần nữa có tiếng bước chân vang lên, rất nhiều tiếng bước chân người, còn có rất nhiều tiếng người nói chuyện.