Một đám người từ cửa hang động đi tới.
Dẫn đầu chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân và Nguyễn phu nhân, đi theo sát phía sau là Triệu Tam Ngưu, người đi bên cạnh hắn chính là Tần Vương, phía sau bọn họ là rất nhiều tiểu binh sĩ ở nơi đóng quân và thân tín của Tần Vương.
“Đống lửa trên đất vẫn còn hơi nóng.” Trên mặt Phiêu Kỵ đại tướng quân hiện lên vẻ vui mừng, “Châu Châu đang ở đây, nhất định là đang ở đây!”
Nguyễn phu nhân nhìn xung quanh, trên mặt hơi hoang mang: “Nhưng ở đây không có ai hết… Hơn nữa tín hiệu pháo hoa kia hơi khác so với tín hiệu của Nguyễn gia chúng ta, có thể là tín hiệu của nhà khác… Ta đã sai rồi, ta không nên ngang ngược như thế, không nên trước mặt nhiều người như vậy khiến Tiểu Châu không thể xuống đài được, nếu Châu Châu và Tuệ Thục Nhân xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể nào sống được nữa…”
“Có nương ta ở đó, chắc chắn bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì hết!” Giọng của Triệu Tam Ngưu vô cùng kiên định, “Ta có linh cảm rằng nương của ta ở ngay gần đây, chúng ta mau chia ra đi tìm.”
Hắn siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên vô số tơ máu.
Không chỉ có hắn, mỗi một người ở đây đều đã không ngủ cả đêm, ở ngoại ô kinh thành tìm kiếm ròng rã suốt đêm, đều không có kết quả gì.
Ban đầu cũng không làm kinh động đến Tần Vương, là Tần Vương đi đến phủ của Tuệ Thục Nhân ăn chực, vậy mà lại biết được Tuệ Thục Nhân đã đi đến nơi đóng quân ở ngoại ô kinh thành, thế là cũng đi theo đến. Đến nơi mới biết được Tuệ Thục Nhân và thiên kim tiểu thư Nguyễn gia đã mất tích cùng nhau, hắn lập tức triệu tập Cấm Vệ quân đến đây để tìm kiếm.
Mặc dù lực lượng tìm kiếm đông đảo là thế nhưng vẫn không thể nào tìm được.
Tần Vương híp mắt nói: “Vừa rồi lúc chúng ta đi lên đây, có vài vết chân khá nông, nói cách khác là đã có người đến cái hang này trước chúng ta, liệu có phải là những người bắt cóc bọn họ hay không?”
Nguyễn phu nhân đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu nhưng lại không dám nói ra, tựa như nếu nói ra khỏi miệng thì điều đó sẽ trở thành sự thật, sắc mặt bà tái nhợt, ngã vào người trượng phu.
“Nguyễn phu nhân không cần phải sốt ruột.” Tần Vương vân vê ngón tay, “Bổn vương đã phái người truy lùng theo những dấu chân đó, cho dù không cứu được Tuệ Thục Nhân và Nguyễn tiểu thư thì cũng phải tìm ra được người đứng sau chuyện này, hắn ta sẽ phải trơ mắt nhìn bổn vương cắt đi từng miếng, từng miếng thịt trên người hắn ta…”
“Vương gia đã nói thì phải giữ lấy lời này!”
Một âm thanh trong trẻo phát ra từ nơi sâu nhất trong hang động.
Nguyễn phu nhân đột nhiên quay đầu lại, lập tức đi tới: “Châu Châu ngoan, con không xảy ra chuyện gì, con không sao, thật tốt quá rồi… Tuệ Thục Nhân cũng không xảy ra chuyện gì, thật may mắn. Tuệ Thục Nhân, ta thật sự rất xin lỗi, nếu không phải là ta nhờ ngài đuổi theo Tiểu Châu Châu thì ngài cũng sẽ không gặp phải chuyện này…”
Trình Loan Loan vừa muốn nói chuyện thì một bóng người đã lao đến, ôm nàng vào lòng: “Nương, người không xảy ra chuyện gì là tốt quá rồi, hu hu hu…”
Tần Vương: “…”
Cái tên Triệu Tam Ngưu này chiều cao ngang bằng hắn, một nam nhân cao lớn thế mà lại ôm mẫu thân ruột thịt ở trong lòng khóc rống lên, cảnh tượng này thật đúng là không thể nào chấp nhận được.
Trình Loan Loan cũng vô cùng bất lực, vỗ về lưng nhi tử: “Được rồi đừng khóc nữa, không phải là nương không xảy ra chuyện gì hay sao?”
Triệu Tam Ngưu cố sức vượt qua một đêm, lúc này tâm trạng thả lỏng, đương nhiên là không kìm nén được, khóc đến nỗi không thể dừng lại, trong hang động to lớn này, không nơi nào là không nghe được tiếng khóc của hắn.
“Chậc chậc, Triệu Cảnh Vu, ngươi là một nam nhân to cao, ngươi không thấy xấu hổ khi khóc thút thít vậy hả?” Nguyễn Minh Châu liếc mắt, không biết nói gì hơn, “Tuệ Thục Nhân chịu lạnh ở trong hang động, đói bụng cả đêm cũng không khóc, khó khăn lắm mới được cứu, thế mà điều đầu tiên phải làm lại là dỗ dành một hài tử trưởng thành, thân cao tám thước như ngươi, chức vị mẫu thân này Tuệ Thục Nhân làm thật không dễ dàng gì!”
Triệu Tam Ngưu đã dừng khóc ngay lập tức.
Hắn lau sạch nước mắt một cách qua loa, lúc đầu còn muốn mắng lại nhưng lại phát hiện người này đã không phải là Nguyễn Thành mà là một vị cô nương.
Hắn chỉ có thể không để ý đến Nguyễn Minh Châu, hỏi han Trình Loan Loan một cách ân cần: “Nương, bây giờ ngài có lạnh không, lại đây mặc y phục của con vào, trên người con vẫn còn chút lương khô, nương ăn vài miếng lót dạ trước đi…”
Hắn cởi ngoại bào của mình khoác lên người Trình Loan Loan, sau đó từ bên hông lấy ra một chiếc túi vải bẩn thỉu, lấy ra một chiếc bánh bột ngô.