“Chiếc bánh bột ngô khô khốc này ăn vào sẽ bị nghẹn c.h.ế.t người.” Tần Vương đi đến, cầm lấy một cái hộp đựng thức ăn từ tay tùy tùng, “Ở đây có vài món điểm tâm vừa mềm vừa ngon, Tuệ Thục Nhân hãy ăn một chút đi.”
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn Tần Vương, nhìn thấy trong mắt hắn đầy tơ máu, bọng mắt thâm đen và một chút râu mọc lởm chởm xung quanh môi, vừa nhìn đã có thể biết được vị Tần Vương này thực sự cũng tốn rất nhiều công sức đi tìm nàng.
Nàng mở miệng nói: “Tạ ơn vương gia.”
Đây là lần đầu tiên Tần Vương nhận được lời cảm ơn một cách thật lòng của Trình Loan Loan, vốn dĩ muốn biểu hiện sự quan tâm của mình hơn một chút thì lại bị Triệu Tam Ngưu không một tiếng động ngăn chặn.
Tiểu tử này dáng người cao lớn, đứng chắn trước người Trình Loan Loan, cả người nàng đều bị che đi, Tần Vương hoàn toàn không thể tiếp cận được.
Trình Loan Loan thuận thế thay đổi đề tài: “Có phải Tứ Đản đã sốt ruột lắm rồi không?”
“Việc này con không dám nói cho Tứ Đản biết.” Triệu Tam Ngưu gãi sau đầu, “Tứ Đản sắp phải thi hội, con không muốn khiến nó lo lắng, mà cho dù nó biết chuyện thì cũng không làm được gì…”
“Con làm tốt lắm.” Trình Loan Loan khen ngợi, “Lát nữa trở về cũng đừng nói cho nó biết, đừng khiến nó bị phân tâm.”
Nàng vừa ăn vừa nói, không lâu sau đã hồi phục được chút sức.
Nguyễn Minh Châu cũng ăn không ít, thức ăn bỏ vào miệng đến mức căng phồng, trông như một con sóc.
Sau khi ăn xong thì chuẩn bị xuống núi.
“Chờ một lát đã.” Trình Loan Loan mở miệng, “Cảnh Vu, con hãy dẫn theo các tiểu binh đi ra ngoài, còn nữa, kính xin vương gia cũng để những người bên cạnh ngài lui ra.”
Khuôn mặt của Phiêu Kỵ đại tướng quân và Tần Vương đều trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Có thể khiến cho Tuệ Thục Nhân xem trọng như vậy, xem ra là có đại sự gì đó, chắc hẳn là người ra tay lần này có thân phận vô cùng không tầm thường?
Chẳng mấy chốc binh sĩ trong hang động và Cấm Vệ quân đã lui ra ngoài, chỉ còn lại một nhà ba người Nguyễn gia, Trình Loan Loan cùng với Tần Vương.
“Vương gia mới vừa nói muốn cắt bỏ từng miếng thịt trên người của kẻ đứng phía sau ra tay, chuyện này ta vẫn nhớ trong lòng.” Nguyễn Minh Châu mở miệng đầu tiên, “Chờ đến khi người vương gia phái đi truy lùng dấu chân trở về, chúng ta đối chiếu thêm một chút manh mối thì sẽ có thể biết được người đứng phía sau là ai. Hiện tại chúng ta cần nói đến một chuyện khác quan trọng hơn, Tuệ Thục Nhân, mời.”
Trình Loan Loan xoay người: “Chư vị mời đi theo ta.”
Nguyễn Minh Châu vội vàng đuổi theo, lấy tay vặn cơ quan, trên vách đá mở ra một khe nhỏ, Trình Loan Loan đốt cây châm lửa, dẫn đầu đi vào.
Khi nhìn thấy vô số hòm được đặt ở bên trong, Phiêu Kỵ đại tướng quân và Tần Vương trực tiếp bước đến mở một cái hòm ra, không cần đến sự nhắc nhở của Trình Loan Loan, hai người bọn họ đã thấy được dấu ấn ở phía trên binh khí.
“Hạ Hãn Hải là quan văn, hắn cho người chế tạo nhiều binh khí như vậy để làm gì?” Trên mặt Phiêu Kỵ đại tướng quân tràn ngập cảm xúc khó tin, “Binh khí này tốt hơn rất nhiều so với binh khí đang được sử dụng tại quân doanh, thoạt nhìn cũng không phải là được triều đình rèn đúc ra, hẳn là đồ tự chế tạo! Nhị phẩm triều thần tự tạo một lượng lớn binh khí là muốn…tạo phản sao?”
Nguyễn phu nhân vội vàng mở miệng: “Cho dù Hạ gia muốn tạo phản thì cũng phải có người để nâng đỡ lập vị, hiện giờ địa vị của Đông cung vô cùng vững chắc, các vị nhị tam tứ ngũ hoàng tử đều không có thành tựu gì, Hạ gia có thể nâng đỡ ai?”
Khuôn mặt Tần Vương đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hình như là hắn đã nghĩ đến việc gì đó, khuôn mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
Hắn ném đao lại vào hòm, gằn từng chữ một: “Chuyện này tạm thời phải giữ bí mật, không được nói với bất kỳ người nào khác ngoài những người có mặt ở đây, bổn vương sẽ tiến cung bẩm báo lại với hoàng huynh.”
Mọi người đem những binh khí còn nguyên vẹn cất kỹ, sau khi ra khỏi mật thất, gọi người đến thu dọn lại bên trong hang động rồi mới xuống núi.
Hiện giờ tuyết đã ngừng rơi nhưng tuyết đọng lại rất dày, Triệu Tam Ngưu cẩn thận dìu Trình Loan Loan, đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đi đến nơi có thể ngồi xe ngựa.
“Lần này tạ ơn Tuệ Thục Nhân.” Nguyễn phu nhân thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn, “Ngày khác nhất định ta và Châu Châu sẽ đến phủ nói lời cảm tạ ngài.”
Trình Loan Loan cười nói: “Nói không chừng lại là ta đây làm liên lụy đến Nguyễn tiểu thư, Nguyễn phu nhân không cần phải khách khí như thế.”
Nguyễn phu nhân không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã nhận định là Tuệ Thục Nhân đã cứu mạng nữ nhi nhà mình, nếu không với tính cách sơ ý, hay chủ quan của nữ nhi mình thì không thể nào có khả năng sống sót được ở trong rừng sâu núi thẳm…