Trong thành cung nguy nga.
Ngự thư phòng chỉ có hai người, đương kim thánh thượng và Tần vương, đợi sau khi Tần vương kết thúc bẩm báo, trong thư phòng là một mảnh tĩnh lặng.
Ngón tay của hoàng đế nhịp trên mặt bàn không theo tiết tấu, sự lạnh lẽo trong con ngươi ngưng tụ từng chút thành mẩu băng, tựa như muốn xông phá ra.
“Tiêu! Quyết!” Hoàng đế lạnh lùng phun ra một cái tên: “Hắn chưa chết.”
Tần vương ngẩng đầu lên: “Mười tám năm trước, hắn dẫn bộ hạ chạy trốn tới Ký Châu, người của hoàng huynh luôn đuổi theo đến cùng không buông, cuối cùng, ép hắn dẫn tất cả thân tín nhảy xuống vách núi, mấy nghìn cấm vệ quân tìm kiếm suốt ba năm dưới vách núi cũng chưa từng tìm được t.h.i t.h.ể của hắn, cũng không phát hiện bất cứ ai khả nghi, cho nên chúng ta mới nhận định hắn đã c.h.ế.t rồi…Nếu hắn thật sự chưa chết, hơn mười năm qua, hắn trốn ở chốn nào, kết nối với Hạ gia bằng cách nào, đứng trên cùng một chiếc thuyền khi nào, tiếp theo phải làm gì…”
“Tiếp theo, đương nhiên là đoạt giang sơn.” Trên mặt hoàng đế xuất hiện châm chọc: “Hắn vừa sinh ra đã là thái tử, từ nhỏ tất cả mọi người xung quanh đều nói với hắn giang sơn của Tiêu gia chính là giang sơn của hắn, khi có một ngày hắn bị tước đoạt đi thân phận thái tử, hắn phát điên lên…”
Tần vương vẫn nhớ cảnh tượng thái tử bị phế năm đó, hắn còn rất nhỏ, tầm ba bốn tuổi, không hiểu gì hết, vẫn đang chơi đùa với mấy ca ca.
Đột nhiên thái tử ca ca dở chứng, c.h.ặ.t t.a.y một cung nữ ngay trước mặt mọi người, mà vừa hay phụ hoàng từ bên hoa viên đi ngang qua, ngài nổi trận lôi đình, phạt thái tử cấm túc hối lỗi.
Thế nhưng thái tử không hề cảm thấy mình đã làm sai, trong lúc cấm túc, để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng, đ.â.m bốn cung nhân canh cửa, m.á.u chảy thành sông.
Khi đó phụ hoàng mới biết thái tử bất nhân vô đức, không xứng làm thiên tử, gần như không có bất cứ do dự gì, phế thái tử.
Sau khi thái tử bị phế, Đông Cung bỏ trống, phi tử chốn hậu cung vì giúp nhi tử của mình lên thế chỗ, kéo bè kết phái ở tiền triều, hậu cung một vùng tối tăm loạn lạc, từ đây vén mở tấm màn đoạt đích.
Bởi vì năm đó thực sự quá thảm khốc, hoàng huynh ghi nhớ bài học này, sau khi đăng cơ chỉ ra sức bồi dưỡng một mình thái tử, tuyệt đối không để thảm kịch năm đó tái diễn lần nữa.
Mà địa vị Đông Cung hiện giờ ổn định, thái tử nhân đức, hoàng tử hữu cung, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện xấu xa gì.
Nhưng không ngờ rằng thái tử tiền nhiệm vẫn đang gây sóng gió…
“Hoàng huynh, ta diệt Hạ gia trước.” Tần vương lạnh giọng nói: “Có lẽ Hạ gia là cánh tay đắc lực của Tiêu Quyết, chặt gãy một cánh tay của hắn, xem hắn còn tranh giang sơn, đoạt hoàng vị kiểu gì.”
Hoàng đế nghịch nhẫn: “Cho dù có Hạ gia trợ lực, hắn cũng không đoạt nổi giang sơn của trẫm, nhưng lại có thể mang tới không ít phiền phức cho trẫm. Năm đó lúc hắn trở mình, Đoan Mẫn c.h.ế.t dưới kiếm của hắn, trẫm không muốn để sự việc như vậy xảy ra nữa, cho nên… lần này phải diệt cỏ tận gốc!”
“Ý của hoàng huynh là?”
“Gậy ông đập lưng ông.”
Tần vương đã hiểu ý của hoàng đế, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Sau khi màn đêm chìm sâu, hắn mới từ ngự thư phòng đi ra.
Hắn vừa ra khỏi hoàng cung, thân tín đã tới báo cáo: “Vương gia, có tin tức rồi.”
Tần vương ngây người: “Chuyện gì có tin tức rồi?”
Thân tín vội nói: “Có manh mối về người đứng sau bắt cóc Tuệ Thục nhân và Nguyễn tiểu thư rồi.”
Tần vương vỗ trán, bởi vì chuyện của Tiêu Quyết, hắn lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Hắn ra hiệu bằng tay, bảo thân tín nhanh chóng nói tiếp.
“Thuộc hạ theo dấu chân truy lùng tung tích, bởi vì tuyết quá lớn, tìm dấu chân đã tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng truy tới trước cổng một trang tử ở cổng nam kinh thành. Thuộc hạ cải trang thành ông cụ bán rau gõ cửa, gõ rất lâu cũng không ai đáp, cuối cùng cưỡng chế phá cửa vào, lại nhìn thấy bốn hắc y nhân c.h.ế.t thảm trong viện, đều là cắn lưỡi tự sát.”