Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tần vương cau mày: “Trong trang tử có tra được manh mối gì không?”
Thân tín lắc đầu: “Chỉ là một nông trang bình thường, mười tám đời tổ tiên của chủ nhân trang tử đều làm ruộng ở đây, không có điểm khả nghi nào, có lẽ bốn hắc y nhân đó vì đảo lộn tầm ngắm, tùy tiện chọn một phần mộ, tự sát tập thể…”
Thần sắc của Tần vương càng thêm ngưng trọng, xem ra người đứng sau không phải là nhân vật nhỏ.
Hắn lạnh giọng lên tiếng: “Tiếp tục tra, có bất cứ manh mối gì phải lập tức báo cáo với bổn vương.”
Bình minh cuối đông ló dạng càng ngày càng muộn.
Trình Loan Loan nằm trong chăn ấm áp, vốn không muốn dậy.
Phòng bên cạnh luôn truyền tới tiếng đọc sách sang sảng, là Tứ Đản và Ngu Chiêm đang đọc sách, hai hài tử này thực sự quá khắc khổ, trời còn chưa sáng đã thức dậy tập luyện một chút, sau đó tập trung vào việc học tập căng thẳng, cả ngày hai hài tử này ngoài ăn cơm sẽ ra khỏi thư phòng, thời gian còn lại đều đọc sách viết chữ, còn miệt mài hơn lúc nàng chuẩn bị thi đại học năm đó.
Lúc sắp tới trưa, Trình Loan Loan mới từ trong chăn bò ra.
Nàng mặc y phục vào, khoác áo choàng lông chồn lên, cầm lò sưởi tay, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Nàng vừa đi ra, Tề bà tử đã lập tức bảo nha hoàn bưng đồ ăn đang ủ nóng trong nồi ra, hầu hạ Trình Loan Loan dùng bữa.
“Hôm qua sau khi Thục nhân quay về, nửa đêm lão Lưu xuất phủ một chuyến.” Tề bà tử ở bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo: “Lão nô bảo Trình Ất đi theo, Trình Ất tận mắt nhìn thấy lão Lưu vào một căn viện trong hẻm nhỏ phía thành nam, ở nửa canh giờ mới đi ra. Sáng nay, lão nô lên phố hỏi thăm một chút về tình hình của căn viện này, chủ nhân căn viện họ Vương, kinh doanh một xưởng đậu phụ, trông không có điểm khả nghi gì.”
Trình Loan Loan đặt đũa xuống, nhếch môi cười.
Chuyện nàng và Nguyễn Minh Châu mất tích rầm rộ khắp cả kinh thành, nhất định Hạ gia cũng nghe nói, cho nên lúc này mới gọi lão Lưu tới hỏi thăm tình hình.
Vốn dĩ nàng còn đang hao tâm tổn sức tra nội gián, lần bị bắt cóc này, nội gián tự nhảy ra, ngược lại giúp nàng đỡ không ít phiền phức.
Tề bà tử lên tiếng nói: “Có nên tìm lý do đuổi lão Lưu đi không?”
Trình Loan Loan lắc đầu: “Nếu lợi dụng tốt tên nội gián này, có thể làm không ít việc lớn, tiếp tục trọng dụng hắn ta, cho phép hắn ta không cần báo cáo cũng được vào viện của ta.”
Nàng từng đọc tư liệu bối cảnh của tất cả hạ nhân trong viện, lão Lưu này là một thái giám, lúc trẻ hầu hạ quý nhân ở trong cung, sau khi quý nhân qua đời thì thành một quản sự không lớn không nhỏ, cuộc sống trong cung rất thoải mái, theo lý mà nói hoàng thượng ban thưởng cung nhân cho một mệnh phụ triều đình tam phẩm, ông ta đã từng tuổi này rồi, có thể không bị chọn, ấy thế mà lại trở thành quản sự tạm thời trong viện của nàng.
Hạ gia đưa thái giám đã dốc lòng bồi dưỡng tới chỗ nàng, có lẽ còn để nội gián khác trong cung.
Như vậy xem ra ván cờ này Hạ gia đánh rất lớn.
Chỉ là không biết đương kim hoàng thượng định xử lý chuyện này như thế nào.
Tề bà tử gọi lão Lưu vào, Trình Loan Loan vô cùng tin tưởng giao sổ sách Duyệt Lãm Các cho ông ta, chân thành nói: “Ta là người nông thôn, luận về làm ruộng không ai hơn ta, nhưng chuyện đọc sách này, ta thực sự không hiểu lắm. Lão Lưu, ngươi là người từ trong cung ra, biết nhiều hiểu rộng, sau này ngươi và Tề bà tử chính là cánh tay đắc lực của ta, chuyện ta giao phó, ngươi có thể làm tốt không?”
Lão Lưu vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Tạ Thục nhân tín nhiệm, lão nô nhất định sẽ đưa Duyệt Lãm Các lên một bậc mới.”

Advertisement
';
Advertisement