Cách hai ngày, Nguyễn phu nhân dẫn Nguyễn Minh Châu tới cửa.
Năm nay Nguyễn phu nhân đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì từng học võ, thân thể rất tốt, không hề nhìn ra sự lão hóa.
“Nha đầu này mới sáng sớm đã ầm ĩ đòi tới quân doanh, ta nói muốn tới bái phỏng Tuệ Thục nhân, lúc này nàng mới thay nữ trang.” Nguyễn phu nhân vô cùng bất đắc dĩ nói: “Trải qua chuyện lần trước, coi như ta cũng nghĩ thông rồi, đời người chỉ có mấy chục năm, trước khi xuất giá còn có thể làm chuyện mình muốn làm, xuất giá rồi thì thân bất do kỷ. Nếu khuê nữ vẫn còn ở bên cạnh, muốn làm gì thì làm đó thôi. Sau này sẽ không được tự do như thế này nữa.”
“Nương, người thật tốt.” Nguyễn Minh Châu cười hi hi ôm cánh tay của Nguyễn phu nhân: “Xem ra ta còn phải cảm tạ Vinh Khánh quận chúa, nếu không phải nàng ta phái người bắt cóc ta, đời này của ta cũng không thể làm chuyện mình thích nữa.”
Nguyễn phu nhân vô thức nhìn trái ngó phải, sợ ai đó nghe thấy lời này.
Trình Loan Loan cười lên tiếng: “Trong nhà đều là người của mình, Nguyễn phu nhân không cần lo lắng.”
“Tiểu Châu Châu vừa về nhà đã nói người bắt cóc nàng là Vinh Khánh quận chúa, mới đầu ta chỉ tưởng nàng ăn nói hàm hồ, nhưng sau khi đi điều tra mới phát hiện chuyện này thật sự có khả năng liên quan tới quận chúa.” Nguyễn phu nhân thấp giọng nói: “Chuyện này là Tần vương và cha nàng cùng nhau tra, hai hôm trước bốn hắc y nhân mà họ truy lùng được đều tự sát mà chết, manh mối cứ đứt như vậy. Hai ngày nay cũng không tra được thứ gì hữu dụng…Thế là, cha nàng ôm suy nghĩ thử xem, đi điều tra người bên cạnh Vinh Khánh quận chúa, kết quả bên cạnh Vinh Khánh quận chúa thiếu mất bốn cao thủ đại nội…”
“Quả thực ta nghe rất rõ hắc y nhân nhắc tới Vinh Khánh quận chúa, chỉ là không có chứng cứ.” Trình Loan Loan lên tiếng: “Bốn hắc y nhân bắt cóc ta và Nguyễn tiểu thư đã c.h.ế.t rồi, bốn cao thủ đại nội bên cạnh Vinh Khánh quận chúa đã mất tích, hai chuyện này có thể nói có liên quan với nhau, cũng có thể nói hoàn toàn không liên quan, Nguyễn phu nhân cảm thấy thái hậu nương nương sẽ vì sự trùng hợp như thế này mà định tội Vinh Khánh quận chúa sao?”
Nguyễn phu nhân còn chưa nói, Nguyễn Minh Châu đã vội nói: “Vậy phải làm sao, cứ vậy mà để yên sao, lỡ như sau này nàng ta còn động thủ nữa thì sao?”
Nguyễn phu nhân gật đầu: “Vinh Khánh quận chúa rất được thái hậu sủng ái, bên cạnh có rất nhiều người dùng được, nàng ta một lần không thành, thêm lần thứ hai, lần thứ ba, vậy thì Tiểu Châu Châu sẽ luôn rơi vào nguy hiểm, ta đã nhiều tuổi rồi, cũng không chịu nổi sự kinh hãi như vậy nữa.”
“Nguyễn phu nhân không cần lo lắng, có lẽ Vinh Khánh quận chúa nhắm vào ta.” Trình Loan Loan nói: “Ta đang phái ngời âm thầm điều tra Vinh Khánh quận chúa, xem có thể tra được lối đột phá nào không.”
“Tuệ Thục nhân từ nơi khác tới, Vinh Khánh quận chúa khi không đối phó Tuệ Thục nhân làm gì?” Nguyễn phu nhân cười khổ: “Khuê nữ của ta từ nhỏ được nuôi tra tính tình kiêu căng, chắc là lúc tham gia cung yến, vào lúc chưa biết rõ ràng mọi chuyện mà xảy ra xung đột với quận chúa, bị quận chúa ghi thù trong lòng…”
Môi của Trình Loan Loan giương lên, không tranh biện nữa.
Dù sao thì Vinh Khánh quận chúa và Tần vương là quan hệ huynh muội trong lòng lão bách tính, nếu nàng nói Vinh Khánh thích Tần vương, đoán chừng không có mấy người tin.
Nàng lên tiếng nói: “Nguyễn phu nhân có dự định gì?”
“Tiểu Châu Châu là bảo bối của cả nhà chúng ta, nếu chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa ngoài mặt, cha nàng và mấy huynh trưởng của nàng có thể sẽ âm thầm đối phó Vinh Khánh quận chúa, âm thầm ra tay, nếu bị bắt được chứng cứ, coi như Nguyễn gia chúng ta đã đối đầu với hoàng gia, ta không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, đồng thời cơn giận trong lòng mấy phụ tử bọn họ không phát tiết ra được, cũng là một ẩn họa.” Nguyễn phu nhân thở dài một hơi: “Cho nên ta chỉ có thể ra mặt đi bái kiến thái hậu nương nương, thỉnh thái hậu chủ trì công đạo.”
Nguyễn Minh Châu cười khanh khánh nói: “Ý của nương ta là so với việc phí hết tâm tư tìm chứng cứ định tội Vinh Khánh quận chúa, chi bằng để Vinh Khánh quận chúa chứng minh bản thân vô tội.”