Động cơ ra tay của Vinh Khánh quận chúa 1
Trình Loan Loan chưa từng qua lại với thái hậu.
Vốn tưởng rằng thái hậu sẽ một mực thiên vị Vinh Khánh quận chúa nhưng như vậy xem ra thái hậu cũng hiểu đạo lý, đương nhiên càng hiểu được cân nhắc lợi hại.
Nàng ngẩng đầu, mở miệng nói: “Đa tạ thái hậu nương nương chủ trì lẽ phải nhưng thần phụ vẫn muốn biết, vì sao Vinh Khánh quận chúa lại hết lần này đến lần khác ra tay với thần phụ như vậy…. Thần phụ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hẳn là lần tiến cung nào đó đã không cẩn thận va chạm quận chúa, không bằng quận chúa nói ra chỗ thất lễ, lỗ mãng của thần phụ, thần phụ sẵn lòng tạ lỗi với quận chúa.”
Thái hậu gật đầu: “Vinh Khánh, chuyện này quả thật con nên nói ra cho rõ ràng.”
Chiếc khăn trong tay Vinh Khánh quận chúa đã sắp bị nàng ta xé rách.
Nàng ta hơi ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Trình Loan Loan, nàng ta nhìn thấy vẻ châm chọc nơi đáy mắt của Trình Loan Loan.
Trong lòng nàng ta thoáng chốc bùng lên cơn giận, thiếu chút nữa đã thất lễ vung ra một bạt tai.
Nhưng nàng ta biết, nàng ta không thể.
Nàng ta không chỉ không thể ra tay một lần nữa, thậm chí cũng không thể nói ra khỏi miệng nguyên nhân mình ra tay với Trình Loan Loan.
Lục ca là miếng thịt trên đầu quả tim của thái hậu.
Lục ca là đứa nhi tử thái hậu cảm thấy có lỗi nhất.
Hơn mười năm trước, người trong lòng lục ca bị thái hậu cưỡng ép gả cho tam hoàng tử của năm đó, mới mười bảy tuổi đã sinh bệnh rồi qua đời.
Chuyện này đã trở thành một cái gai trong mối quan hệ mẫu tử giữa thái hậu và lục ca.
Bởi vì thái hậu thẹn với lòng cho nên cũng không dám cưỡng ép lục ca thành hôn, bởi vậy hành vi của lục ca càng ngày càng hoang đường….
Có lần, một công chúa ngoại quốc đi theo sứ giả đến yếu kiến, nhất kiến chung tình với lục ca. Lúc ấy thái hậu lén nói với nàng ta rằng huyết thống của công chúa kia không tinh khiết, là người không có văn hóa, không xứng với đường đường Tần vương của triều Đại Vũ…. Từ một khắc kia, nàng ta đã biết, nàng ta không xứng với lục ca.
Cha nương nàng ta là nông dân, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu không có tư cách lộ diện ở chốn đông người, lúc nàng ta tiến cung, đến chữ cũng không biết….
Thái hậu đã nhìn thấy thời điểm nàng ta chật vật nhất, chán nản nhất, sao lại có thể cho phép người có thân phận như nàng ta gả cho Tần vương?
Càng đừng nói tới bây giờ nàng ta là muội muội trên danh nghĩa của Tần vương, huynh muội ở bên nhau là muốn làm cho hoàng thất trở thành trò cười của người trong thiên hạ sao?
Nàng ta biết những điều này cho nên vẫn luôn chôn giấu tình yêu này dưới đáy lòng mình một cách thỏa đáng.
Chỉ cần lục ca không thành thân thì nàng ta có thể vĩnh viễn gìn giữ ảo tưởng.
Nàng ta không cho phép bất kỳ nữ tử nào tới gần lục ca, cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc lục ca quá để ý đến bất kỳ nữ tử nào….
Lục ca mà nàng ta gìn giữ nhiều năm như vậy, như ánh trăng sáng trong trên bầu trời, nàng ta sẵn lòng khoác lên bóng đêm tăm tối để bảo vệ phần nào sự sáng trong ấy.
“Ta, ta không có nhắm vào Tuệ Thục nhân….” Vinh Khánh cúi đầu, cắn môi dưới: “Ta và Tuệ Thục nhân từng gặp nhau một lần ở Khôn Ninh cung, lần thứ hai chính là ở buổi săn bắn. Tuệ Thục nhân không có cơ hội nào để va chạm ta, ta cũng không thể vì một chút việc nhỏ mà ra tay với Tuệ Thục nhân được.”
Nghe đáp án như thế, Trình Loan Loan không cảm thấy có gì bất ngờ cả.
Cũng chứng thực rằng tâm tư của Vinh Khánh quận chúa đối với hoàng thất mà nói quả thật là đại nghịch bất đạo.
Như vậy coi như nàng nắm được một nhược điểm của Vinh Khánh.
Về sau nếu muốn đối phó với Vinh Khánh thì hoàn toàn có thể ra tay từ phương diện này.
“Vậy người mà Vinh Khánh quận chúa muốn nhằm vào là thần nữ sao?” Nguyễn Minh Châu mở miệng: “Xin hỏi quận chúa, rốt cuộc thần nữ đã làm chuyện gì khiến cho quận chúa hận không thể trừ chi nhi hậu khoái[1]?”
[1]Trừ chi nhi hậu khoái: có thể trừ bỏ người hoặc vật gì đó thì mới có thể an tâm vui vẻ
Vinh Khánh cắn chặt môi dưới.
Nàng ta và Nguyễn gia không có bất kỳ mâu thuẫn gì cả, nàng ta cũng chẳng có hơi sức rảnh rỗi mà đi tính kế một nha đầu hơn mười tuổi.
Nhưng sự việc đã đến nước này, nàng ta phải bịa ra một lý do, bằng không nàng ta không thể qua được cửa này của thái hậu.
Nàng ta thấp giọng mở miệng: “Nguyễn tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Nguyễn phu nhân sau khi sinh năm nhi tử, là thiên kim tiểu thư duy nhất của Nguyễn gia, là hòn ngọc quý trên tay của Nguyễn gia, sự cưng chiều như vậy khiến ta cực kỳ hâm mộ. Tuy rằng ta là quận chúa cao quý nhưng cha nương ta mất sớm, huynh trưởng tỷ muội cũng đều qua đời ngoài ý muốn, trên đời này ta đã sớm không còn thân nhân nào nữa, cho nên ta ghen tỵ Nguyễn tiểu thư…. Sự ghen tỵ như vậy chậm rãi lên men ở trong lòng ta, dần dần càng không thể vãn hồi, làm cho ta đưa ra quyết định sai lầm….”