Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Động cơ ra tay của Vinh Khánh quận chúa 2
“Nguyễn phu nhân, Nguyễn tiểu thư, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta sai rồi, ta không bao giờ… không bao giờ làm chuyện như thế này nữa.”
“Tuệ Thục nhân bởi vậy mà chịu tai bay vạ gió, cũng xin nhận lời xin lỗi của ta. Ta sai hoàn toàn, không mặt mũi nào cầu xin tha thứ….”
Nàng ta quỳ gối lết đến trước mặt Nguyễn phu nhân và Trình Loan Loan, khóc đến mức như hoa lê đái vũ, cực kỳ đáng thương.
Trái tim của thái hậu liền trở nên mềm nhũn.
Năm đó lúc thái tử ngóc đầu trở lại, người nhà Vinh Khánh đúng lúc tiến cung thăm nàng ta, cũng bởi vậy nên mới c.h.ế.t trong tay vây cánh của tiền thái tử.
Có thể nói, Vinh Khánh bởi vì hoàng thất mới mất đi người nhà….
“Ai gia cũng phải bồi tội với các khanh.” Thái hậu ôm Vinh Khánh vào lòng, thở dài nói: “Vinh Khánh từ nhỏ lớn lên bên cạnh ai gia nhưng ai gia lại chỉ một lòng hướng về phật tổ, sơ suất trong việc dạy dỗ, làm cho nàng ấy phạm phải lỗi lầm lớn như vậy.”
Thái hậu đã tự mình xin lỗi, Nguyễn phu nhân cũng không dám nhìn chòng chọc mãi không buông, vội vàng nói: “Thần phụ cũng sẽ dạy dỗ nữ nhi thật tốt, sau này sẽ không bao giờ… không bao giờ mạo phạm quận chúa nữa.”
“Người đâu.” Thái hậu mở miệng: “Khiêng rương trang sức kia ở trong khố phòng của ai gia ra đây.”
Cung nhân lĩnh mệnh, khiêng một chiếc rương lớn ra, mở nắp, bên trong chứa đầy vàng bạc ngọc thạch, châu báu trang sức, lóa mắt đến mức những người khác không thể nhìn thẳng.
“Những thứ này tặng cho Nguyễn phu nhân, Nguyễn tiểu thư và Tuệ Thục nhân xem như an ủi.” Thái hậu mở miệng: “Đây là tâm ý của ai gia, chớ chối từ.”
Nguyễn phu nhân và Trình Loan Loan đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể dập đầu tạ ơn.
Sau khi tạ ơn xong, ba người không tiếp tục ở lại lâu nữa mà đứng dậy cáo từ.
Đột nhiên lúc đứng lên Trình Loan Loan thiếu chút nữa ngã xuống đất, đầu gối vô cùng đau đớn, đôi chân giống như không thuộc về mình nữa vậy.
Nguyễn Minh Châu bình tĩnh dìu nàng, ba người chậm rãi rời khỏi cung Nhân Thọ.
Các nàng vừa đi, Vinh Khánh lại quỳ xuống lần nữa: “Thái hậu, con sai rồi, đức hạnh này của con không xứng với vị trí quận chúa, cầu xin thái hậu phế bỏ phong hào quận chúa của con, con bằng lòng cạo đầu làm ni, từ nay về sau thanh đăng cổ phật….”
“Con nói lung tung gì vậy chứ?” Thái hậu đỡ nàng ta đứng lên: “Chuyện lần này quả thật là lỗi của con, ai gia cấm túc con chính là muốn con ngẫm lại cho kỹ về sai lầm của mình, hiểu rõ vì sao mình lại làm sai, hiểu rõ sau này phải làm sao mới có thể xứng với vị trí quận chúa, hiểu rõ con đường tương lai mình phải đi như thế nào…. Ai gia cũng lớn tuổi rồi, không bảo vệ con được bao nhiêu năm nữa, chờ sau khi kết thúc nửa năm cấm túc này, ai gia sẽ tìm cho con một mối hôn nhân tốt đẹp.”
Vinh Khánh căng thẳng: “Thái hậu, con không muốn….”
“Con còn nhỏ đã mất đi tất cả người nhà, ở trong cung cũng mất đi tự do, người Tiêu gia chúng ta nợ con quá nhiều.” Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng ta: “Sau khi con thành thân, sẽ nhanh chóng có hài tử của mình, hài tử của con sẽ chỉ yêu thương người nương là con, sinh càng nhiều hài tử thì người yêu thương con càng nhiều. Như vậy con sẽ không cần phải ghen tỵ với người khác.”
Vinh Khánh chua xót.
Đây chỉ là một cái cớ mà nàng ta bịa ra mà thôi.
Nàng ta không muốn xuất giá, không hề muốn gả cho bất kỳ nam nhân nào khác ngoài lục ca cả….
Lúc thái hậu và Vinh Khánh nói chuyện, ba người Trình Loan Loan đã ra đến ngoài cung.
Trên khuôn mặt Nguyễn phu nhân tràn đầy cảm thán, nói: “Thật không ngờ lòng dạ Vinh Khánh quận chúa lại hẹp hòi như thế, nhà người khác cưng chiều nữ nhi cưng chiều muội muội mà lại làm nàng ta chướng mắt….”
Nguyễn Minh Châu hừ một tiếng: “Một người không có quan hệ gì với hoàng thất như nàng ta có thể được thái hậu cưng chiều như thế mới càng khiến người khác ghen tỵ mới đúng, vậy mà nàng ta cũng có mặt mũi đi ghen tỵ người khác.”
“Nơi này là cửa cung, nhớ kỹ, thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Nguyễn phu nhân trừng mắt với nàng ấy một cái, sau đó bước qua cầm tay Trình Loan Loan: “Nếu Tuệ Thục nhân không ghét bỏ thì sau này chúng ta xưng hô với nhau là tỷ muội được không? Tuy rằng ta lớn hơn ngài mười mấy tuổi nhưng tuổi tác của nữ nhi ta cũng xấp xỉ nhi tử ngài, ta đây cậy lớn làm tỷ tỷ, sau này gọi ngài là Loan Loan muội muội, có được không?”
“Nguyễn phu nhân gọi ta Loan Loan là được.” Trình Loan Loan cười nói: “Sau này Minh Châu cứ gọi ta một tiếng dì Loan Loan.”
“Được ạ.” Nguyễn Minh châu lập tức sửa miệng: “Dì Loan Loan.”
“Miệng thật ngọt.” Trình Loan Loan tháo một chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống tặng nàng ấy: “Không chuẩn bị lễ vật trước, cái này con cứ tạm thời nhận lấy, lần tới dì tặng cho con thứ còn tốt hơn.”
Nguyễn Minh Châu lập tức đeo vào cổ tay khoe khoang.
Cứ như vậy quan hệ của hai nhà lập tức thân thiết hơn không ít.

Advertisement
';
Advertisement