Trình Loan Loan nhìn đại thiếu phu nhân La Kỳ của Hạ gia hai lần, dựa theo nàng biết, vốn dĩ La Kỳ và Hạ Tiêu mới là một đôi, nhưng trong cuộc tranh đấu huynh đệ, La Kỳ đã chọn Hạ Lăng, phản bội Hạ Tiêu… Bị người nhà và người thương đồng thời gây tổn thương, trái tim Hạ Tiêu đã trúng vô số mũi tên, tới nay vẫn còn độc thân…
Lúc nàng đang nhìn La Kỳ, cảm thấy một ánh mắt rơi lên người mình, quay đầu nhìn, thấy Hạ phu nhân đang nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười.
Nàng cũng đáp lại một nụ cười, sau đó thu hồi ánh mắt.
Đối với kiểu thân nương như Hạ phu nhân, nàng thực sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt.
“Hạ Nhị đúng là một kẻ đáng thương.” Nguyễn phu nhân thấp giọng nói: “Từ nhỏ đã không được coi trọng, khó khăn lắm mới dựa vào bản thân trở thành cánh tay đắc lực trong quân doanh lại bị người khác vu hại thông địch phản quốc, lưu lạc bên ngoài hai ba năm. Bây giờ trở lại cũng không muốn thân cận với Hạ gia nữa, mỗi lần lễ tết đều ở trong quân đón lễ cùng mấy tiểu binh đóng giữ…Ài, nếu không phải Hạ Nhị hơi lớn tuổi, ta cũng muốn cho hắn làm nữ tế của ta.”
Trình Loan Loan nhẹ giọng nói: “Người nhà như vậy không có thì thôi, hắn cũng chỉ mới ngoài ba mươi, chắc chắn sẽ gặp được lương nhân của mình.”
Hai người thấp giọng nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới giờ, sau khi giọng nói sắc bén của Minh công công vang lên, người trong hoàng thất lần lượt đi vào.
Hoàng thượng và hoàng hậu cùng với thái hậu đi đằng trước nhất, sau đó là các hoàng tử và công chúa.
Tuy Vinh Khánh quận chúa bị cấm túc, nhưng trong ngày tết lớn, dĩ nhiên sẽ không để nàng ta lẻ loi cô quạnh một mình, vì vậy mà nàng ta cũng tới.
Một đoàn người đi tới nơi cao nhất ngồi xuống, ngũ hoàng tử nhỏ tuổi nhất ngồi gần nhất, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
“Nếu Vận tần không tìm chết, ngũ hoàng tử cũng sẽ không đáng thương như vậy.” Nguyễn phu nhân lắc đầu: “Mới ba tuổi đã nhìn hết ấm lạnh nhân tình, tính cách thay đổi lớn…Nếu không phải hoàng hậu nương nương khoan dung, sợ là ngũ hoàng tử này đã sớm bị người khác ức h.i.ế.p c.h.ế.t rồi.”
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi hoàng tử, nhưng cũng sẽ không quá để tâm.
Hoàng thượng có nhi tử có nữ nhi, bình thường trăm công nghìn việc, càng không có thời gian hỏi chuyện của tiểu nhi tử này cho nên cảnh ngộ của ngũ hoàng tử càng thêm đìu hiu.
Nhưng thân là hoàng tử đã hạnh phúc hơn nhiều lão bách tính bình dân khác rồi, Trình Loan Loan cũng không có tâm tư đi đồng cảm với hài tử này.
Sau khi tất cả mọi người đã tới đủ, hoàng đế cười nói vài lời chúc mừng, cung yến bắt đầu.
Sau ba tuần rượu, hoàng hậu hỏi có ai chuẩn bị tài nghệ không, lập tức có danh viện khuê nữ đứng lên diễn tấu.
Có người gảy đàn, có người họa tranh, có người làm thơ tại chỗ, cũng có người ca một khúc…bầu không khí tại đây được tô điểm tới cao nhất.
“Thưởng, thưởng hết.” Hoàng hậu cười nói: “Chư vị phu nhân giáo dưỡng các nữ nhi ưu tú như vậy, sau này phải dẫn tiến cung nói chuyện cùng bổn cung nhiều hơn, cũng tiện làm quen với nhau.”
Những phu nhân đó lập tức đứng lên cảm tạ.
Có thể tiến cung nói chuyện cùng hoàng hậu, điều đó biểu thị đã lọt vào mắt của hoàng hậu nương nương, nói không chừng sẽ được ban cho nhị hoàng tử tam hoàng tử làm hoàng phi, đây là vinh hạnh to lớn.
Lúc nơi này đang ban thưởng, Hạ Lăng đột nhiên đứng dậy.
Hắn đi tới giữa đại điện, chắp tay nói: “Đại Vũ triều liên tiếp mấy năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an… Mấy tháng trước, vi thần tán gẫu với một hòa thượng, nghe nói ngoại ô kinh thành xuất hiện Nam Khách tinh, tự cổ Nam Khách tinh là dấu hiệu của điềm lành, thế là vi thần đã phái rất nhiều người tìm kiếm điềm lành khắp nơi, trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng vi thần cũng tìm được! Ngay lúc mừng năm mới này, vi thần khẩn cầu dâng điềm lành lên, trợ Đại Vũ triều ta phồn vinh cường thịnh!”
Trên mặt hoàng đế xuất hiện kinh hỉ, long nhan vui mừng khôn xiết nói: “Mau dâng điềm lành!”
Hạ Lăng nhẹ nhàng vỗ tay, trước cửa đại điện xuất hiện mười mấy người, mười mấy người này khiêng một thứ to lớn đi vào, thứ này được phủ vải đỏ, không nhìn thấy là gì.