“Ngươi, ngươi…”
Mặt mũi Hạ Hãn Hải tràn đầy vẻ khó tin.
Tuy ông ta thích kéo bè kết phái trên triều đường, cũng có nhiều tâm tư nhỏ không thể cho ai biết, nhưng tạo phản là việc ông ta tuyệt đối không dám!
Nhưng không ngờ rằng nhi tử này lại có gan lớn như vậy, thế mà dám tạo phản trong đêm giao thừa!
Hạ gia chỉ là một văn thần, tạo phản kiểu gì, chọn ai làm chủ?
Ông ta vội vàng đi tới giữa đại điện quỳ xuống: “Hoàng thượng, là vi thần không biết dạy con, hắn là bị kẻ khác mê hoặc, mong hoàng thượng…”
“Bây giờ không phải lúc Hạ ái khánh thỉnh tội.” Hoàng đế ngồi trên cao, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Hạ Lăng: “Nói, lương chủ mà ngươi nói là ai?”
Hạ Lăng dạo trong đại điện, không trả lời, tựa hồ đang đợi gì đó.
Hắn không lên tiếng, hoàng đế tiếp tục chất vấn: “Là đương kim thái tử? Không phải, thái tử là chủ của Đông Cung, không cần phải tạo phản. Vậy thì là nhị hoàng tử hay là tam hoàng tử?”
Nhị hoàng tử và tam hoàng tử bị điểm tên giật mình sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất: “Phụ hoàng minh xét, nhi thần tuyệt đối không dám tạo phản…”
Khóe miệng hoàng đế ẩn ý cười: “Nếu đều không phải, vậy chính là lão lục rồi.”
Tần vương cũng cười: “Không ngờ ta còn có bản lĩnh tạo phản, cũng coi như có tiền đồ.”
“Hoàng thượng đừng đoán nữa.” Hạ Lăng nhếch môi: “Cho dù đoán tới thiên hoang địa lão, hoàng thượng cũng tuyệt không đoán được là ai, tiết kiệm sức lực đi.”
Vào lúc này, cửa đại điện vang lên tiếng bước chân.
Hắc y nhân liên tục vào bẩm báo.
“Báo! Cửa đông đã công chiếm!”
“Báo! Thái Hòa điện đã công chiếm!”
“Báo! Trung Hòa điện đã công chiếm!”
“Báo! …”
Người trong đại điện sợ hãi hoảng loạn lần nữa.
Mới đầu tưởng là chút chuyện vặt, nhưng nhiều đại điện trong cung bị công chiếm như vậy, do vậy có thể thấy dã tâm của đối phương.
Đây là bức cung tạo phản, Đại Vũ triều sắp trở trời rồi sao?
Người của hoàng thất ngồi trên ghế cao vẫn khá bỉnh thản, cho dù là thái hậu tuổi đã cao cũng bình tĩnh ngồi tại chỗ, tay lặng lẽ xe Phật châu, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng.
Khi mỗi một cung điện trong hoàng cung đều bị công chiếm, vẻ mặt của Hạ Lăng trở nên nhẹ nhõm, sát ý nơi đáy mắt cũng nặng thêm.
Hai năm trước, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ mưu phản.
Nhưng khi hình tượng công tử văn nhã của hắn bị tiện phụ là Tuệ Thục nhân hủy hoại, hắn liên tục gặp khó khăn trên triều đường, ngày càng âu sầu thất bại.
Hắn còn trẻ đã thành Thiếu Phủ Giám tam phẩm, tương lai tiền đồ vô lượng, bởi vì tiện phụ này mà bị giáng nửa cấp, thành tòng tam phẩm.
Người người đều đi lên mà hắn lại bị giáng, ở trong giới này quả thực không ngẩng đầu nổi.
Trong đêm khuya nào đó, người của tiền thái tử tìm tới, khi tiền thái tử hứa hẹn cho rất nhiều lợi ích, đáng thẹn hắn đã động tâm rồi.
Chỉ cần giúp tiền thái tử lấy được giang sơn, vậy thì hắn chính là công thần lớn nhất, hắn sẽ một bước nhảy lên thành Thủ Phụ siêu nhất phẩm của Đại Vũ triều…
Tới khi đó, người đầu tiên hắn g.i.ế.c chính là tiện phụ kia!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Lăng càng thêm âm độc, lạnh lùng quét sang hướng chếch, rơi lên người Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan không hề sợ hãi nhìn hắn.
Hạ Lăng l.i.ế.m môi, đã vào lúc này rồi, tiện phụ này vẫn cần quấy như vậy, xem hắn ta xử lý nàng như thế nào.
Hắn ta cầm đao đi về phía Trình Loan Loan.
Vào lúc này, hắc y nhân ở cửa đột nhiên quỳ bịch bịch xuống đất: “Cung nghênh chủ tử!”
Hắn ta lập tức dừng bước, quay người hành lễ với người đi vào.
Người đi vào mặc một thân y bào long văn màu vàng, giống y hệt long bào mà đương kim hoàng thượng mặc.
“Nhị hoàng đệ, có khỏe hay không?” Tiền thái tử Tiêu Quyết nghênh ngang đi vào: “Làm hoàng đế mười tám năm, long ỷ này cũng được coi là ngồi vững nhỉ?”