Tất cả mọi người trong đại điện đều sợ ngây người.
Triều thần có thể đi tới vị trí nhất nhị tam phẩm đều đã có tuổi rồi, dĩ nhiên biết thái tử tiền nhiệm Tiêu Quyết.
Vị tiền thái tử này là đích trưởng tử hoàng thất năm đó, ngày đầu tiên chào đời đã được sắc phong là chủ Đông Cung, từ nhỏ có vô số người phụ tá, nhưng không ngờ sau khi lớn lên lại lộ ra bản tính tàn bạo, vì vậy mà bị phế chức thái tử.
Sau khi thái tử bị phế, các hoàng tử còn lại rục rịch muốn động, hậu cung tiền triều hỗn loạn, trong các cuộc tranh đấu, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử lần lượt bị giáng thành thứ dân, hoặc là c.h.ế.t ngoài ý muốn… cuối cùng là nhị hoàng tử đăng cơ, cũng tức là hoàng đế bây giờ.
Năm thứ ba sau khi hoàng đế đăng vị, tiền thái tử tập kết bè cánh vùng dậy.
Đây chính là trận “loạn lịch sử” ghi chép lại trong sử sách, kết cục là hơn nghìn cung nữ thái giám trong cung đình bỏ mạng, Đoan Mẫn công chúa – công chúa duy nhất chết, vô số triều thần bị thanh trừng… tiền thái tử bỏ trốn tới Ký Châu, sau đó nhảy xuống vách núi không rõ sống chết, sau khi tìm kiếm ba năm không có kết quả, tuyên bố ra ngoài tiền thái tử đã chết.
Trong nhận thức của tất cả mọi người, tiền thái tử Tiêu Quyết đã c.h.ế.t rồi.
Nhưng bây giờ, một người đã c.h.ế.t hơn mười năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người như vậy.
“Lâm đại nhân, Trương đại nhân, Chu đại nhân…” Tiêu Quyết lần lượt chào những lão thần đó: “Sao nào, đây là không quen biết bổn điện hạ rồi?”
Các lão thần không dám thở mạnh, lần lượt tránh ánh mắt của Tiêu Quyết.
“Ngươi, ngươi…Thế mà ngươi còn sống!” Thái hậu vẫn luôn bình tĩnh bỗng đứng dậy, con người cuộn trào hận ý: “Đều nói gieo vạ sống nghìn năm, cổ nhân thật không gạt ta.”
“Ha ha ha ha, đương nhiên ta phải sống lâu hơn các ngươi rồi!” Tiêu Quyết ngửa đầu lên trời cười dài: “Ta mới là chính chủ của Đại Vũ triều, giang sơn này, hoàng vị này vốn nên thuộc về ta, các ngươi dựa vào đâu đoạt đi tất cả những gì thuộc về ta? Ta ẩn náu trong tối hơn mười năm, cuối cùng có thể đi ra ánh sáng, cuối cùng có thể đoạt lại giang sơn thuộc về ta, mà đám trộm cắp đi giang sơn như các ngươi, chỉ có một kết cục, đó chính là, chết!”
“Ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t Đoan Mẫn của ta, năm đó Đoan Mẫn còn nhỏ như thế, sao ngươi hạ thủ được!” Thái hậu lệ rơi đầy mặt: “Huynh đệ các ngươi tranh đoạt hoàng vị, tàn sát lẫn nhau không là gì, nhưng một tiểu cô nương như Đoan Mẫn, nàng có thể uy h.i.ế.p gì tới ngươi, cớ sao, cớ sao ngươi phải g.i.ế.c Đoan Mẫn của ta…”
“Phụt!” Tiêu Quyết vô cùng khinh thường: “Tuy bổn điện hạ thích g.i.ế.c người nhưng vẫn chưa tới mức động thủ với một tiểu nha đầu lông còn chưa mọc đủ, hơn nữa thân phận muội ấy đặc biệt, bổn điện hạ bắt sống muội ấy làm con tin không tốt sao, sao có thể g.i.ế.c muội ấy. Để bổn điện hạ suy nghĩ kỹ, năm đó nha đầu Đoan Mẫn ấy làm sao mà chết, bổn điện hạ có thể cho mẫu tử các ngươi c.h.ế.t cùng một phương thức, như thế nào, có phải rất nhân từ không?”
Sắc mặt Vinh Khánh đứng phía sau thái hậu đột nhiên thay đổi.
Nàng ta vội vàng đỡ cánh tay của thái hậu: “Thái hậu, ngài đã lớn tuổi rồi, tuyệt đối không thể kích động…”
Ánh mắt của Tiêu Quyết dừng lại trên mặt Vân Khánh trong tích tắc ngắn ngủi, tựa hồ nghĩ tới gì đó, hắn đang muốn lên tiếng, hắc y nhân ngoài cửa đi vào bẩm báo: “Chủ tử, hoàng thành đã bị bao vây hoàn toàn rồi.”
“Ha ha ha ha!” Tiêu Quyết cười to lên: “Hoàng thành trống không, binh lực không đủ, quả thực là trời giúp ta, nhị hoàng đệ, tốt nhất đệ chủ động giao ngọc tỉ ra, nếu không, ta chặt từng ngón tay của đệ xuống, cho đệ tận mắt nhìn đầu ngón tay của mình bị chó hoang gặm ăn.”
Khóe môi hoàng đế cong lên: “Hoàng huynh, huynh cười có phần quá sớm rồi.”
Hắn giơ tay ra hiệu.
Vô số cấm vệ quân mặc khải giáp đột nhiên từ bên trong đại điện đi ra, bao vây hắc y nhân trong đại điện.
Người dẫn đầu cấm vệ quân chính là Hạ Tiêu đã đi Ký Châu.