Hạ Lăng còn có gì không hiểu nữa, con ngươi hắn ta tối sầm lại: “Điện hạ, hình như chúng ta trúng kế rồi.”
“Ta biết nhị hoàng đệ đa mưu túc trí, sao có thể thật sự để hoàng thành trống rỗng.” Tiêu Quyết cười: “Tục ngữ nói bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, đệ là bọ ngựa, ta chính là chim sẻ, đệ vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”
Hắn giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng phẩy xuống.
Có vài đại thần vốn còn đang run rẩy trong đại điện đột nhiên rút vũ khí từ ngang hông ra, gác lên cổ của vị đại thần nào khác gần nhất.
Mà những đại thần đó còn dẫn theo tùy tùng, những tùy tùng đó cũng biến thành tử sĩ trong chớp mắt, trên dưới toàn thân đều ngập tràn sát ý dọa người.
Sắc mặt của hoàng đế trở nên âm trầm.
Tên của mỗi đại thần làm phản này hắn đều nhớ rất rõ, bởi vì trên tấu sớ mà Tuệ Thục nhân dâng lên có những cái tên này.
Tục Thục nhân phân tích sâu xa, nói với hắn những người này rất có khả năng làm phản, bảo hắn chú ý một chút.
Trong đám đại thần này, hơn phân nửa đều là đại thần mà hắn tín nhiệm. Hắn sắp xếp rất nhiều chuyện quan trọng cho những người này. Vì vậy, khi Tuệ Thục nhân nghi ngờ những người này, sâu trong lòng hắn không hề tin… điều may mắn duy nhất là hắn trời sinh đa nghi, cho dù không tin lời Tuệ Thục nhân nói, hắn cũng đã sắp xếp ván thứ hai.
Hoàng đế xoay long ỷ, trên bầu trời ngoài đại điện bỗng sáng lên vô số pháo hoa, đây là pháo hoa tín hiệu.
“Thế mà ngươi còn có hậu chiêu!” Lúc này cuối cùng Tiêu Quyết cũng không còn bình tĩnh như thế nữa: “Chẳng trách ngươi có thể đoạt được giang sơn này, thua trong tay ngươi, ta không thiệt. Nhưng lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù không đoạt lại được thứ vốn thuộc về ta, ta cũng phải khiến ngươi hối hận vì đã ngồi vào vị trí này!”
Hắn ta giơ tay, ra hiệu giết.
Hắc y nhân bao vây ngoài điện cầm đao kiếm xông vào đại điện, tiếng kinh hô không ngừng.
“Đừng hoảng loạn!” Nguyễn phu nhân lớn tiếng nói: “Các phu nhân theo ta sang bên này, các tiểu thư theo Tuệ Thục nhân đi sang bên kia, đừng chen chúc!”
Phía sau đại điện này đã mở cửa tạm thời, là thông lộ chuyên dụng để thoát thân.
Trình Loan Loan và Nguyễn phu nhân dẫn nữ quyến chạy ra ngoài, Hạ Tiêu thì bảo vệ người của hoàng thất và các triều quan rút lui.
Nơi này là đại điện tổ chức yến hội, từ cửa sau đi ra chính là ngự hoa viên, nơi này đã loạn lên, cung nữ thái giám chạy trốn tán loạn.
“Hoàng thượng, thái hậu và các vị nương nương không cần lo lắng, Phiêu Kỵ đại tướng quân đã dẫn người tiến vào hoàng thành, sớm muộn sẽ lấy đầu tiền thái tử thôi.” Hạ Tiêu lên tiếng nói: “Nhưng tất cả đại điện trong cung đều có phe cánh của tiền thái tử, tứ bề đều không an toàn, xin các vị nhất định đừng đi riêng lẻ…”
“Ngươi là người của Hạ gia, chúng ta dựa vào đâu phải tin tưởng ngươi?” Vinh Khánh co quắp bên cạnh thái hậu, gương mặt ngập tràn chất vấn: “Hạ gia là phe cánh của tiền thái tử Tiêu Quyết, ai biết ngươi không phải là nội gián hắn phái tới bên cạnh hoàng thượng?”
Nàng ta nói như vậy, tất cả cung phi, quý phụ, thiên kim lập tức lùi lại, cách xa Hạ Tiêu một chút… Đương nhiên nữ quyến của Hạ gia lúc này đã không biết đi đâu rồi, người họ Hạ ở đây chỉ có Hạ Tiêu.
“Thần phụ có thể đảm bảo Hạ Tiêu chủ trung với hoàng thượng.” Trình Loan Loan lên tiếng: “Đã vào lúc này rồi, không cần phải nghi ngờ lẫn nhau, mau chóng tìm chỗ ẩn náu mới là thượng sách.”
Vinh Khánh cắn răng nói: “Một nông phụ như ngươi, ngươi lấy cái gì đảm bảo?”
“Vinh Khánh, ngươi đi quá giới hạn rồi.” Hoàng đế lạnh lùng quét mắt qua: “Lời của Tuệ Thục nhân chính là ý của trẫm, ngươi đang nghi ngờ trẫm?”
Vinh Khánh lập tức cắn chặt răng.
Nàng ta là quận chúa, tiện phụ này chỉ tam phẩm mà thôi, cái gì gọi là nàng ta đi quá giới hạn?
“Nếu trong cung không an toàn, vậy thì theo trẫm vào mật đạo lánh nạn trước.” Hoàng đế lên tiếng, chỉ vào núi giả trong ngự hoa viên: “Hạ Tiêu, khanh đi mở đường.”
Hạ Tiêu lĩnh mệnh đi tới núi giả.
Lúc này, hắc y nhân ở phía sau đã đuổi tới, trường đao trong tay không hề lưu tình vung tới.
Một lão thần đứng ở vòng ngoài không kịp tránh, bị c.h.é.m trúng cánh tay, lập tức m.á.u tươi như trút, vô số người thét lên.
Mục tiêu của đám hắc y nhân đó không phải là đại thần, cũng không phải là quý phụ mà là đương kim hoàng thượng.
Chúng lao về phía hoàng thượng.
Minh công công bên cạnh hoàng thượng lập tức chắn phía trước, một số cung phi tuy sợ hãi cũng ôm nhau chắn trước mặt hoàng đế, các nàng biết rõ, nếu hoàng thượng chết, vậy thì các nàng cũng chỉ có một con đường chết…
“Bảo vệ hoàng thượng!”
Minh công công kêu lên.
Người do Hạ Tiêu dẫn tới lập tức tràn lên chỗ hoàng thượng, hình thành một vòng vây.
Mà lúc này, bên phía thái hậu lại nguy hiểm, hai hắc y nhân muốn bắt thái hậu làm con tin.
Đao của hắc y nhân vung tới, Vinh Khánh đứng bên cạnh thái hậu sợ hãi toàn thân giật b.ắ.n lên, vô thức trốn phía sau thái hậu.