Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan đang móc đồ trong tay áo, không kịp phòng bị bị đẩy một cái, lưng ấn lên kiếm của Tiêu Quyết.
Tuy nàng đã mặc đồ chống đao, nhưng không có nghĩa sẽ không bị thương, khi mũi kiếm sắc nhọn đ.â.m tới, lưng vẫn không tránh khỏi đau đớn.
Thái hậu không biết Vinh Khánh đẩy Trình Loan Loan, tưởng Trình Loan Loan lại lần nữa chắn một đòn chí mạng cho bà, quầng mắt lập tức đỏ lên: “Tuệ Thục nhân, khanh không sao chứ…”
“Hóa ra ngươi chính là Tuệ Thục nhân!” Tiêu Quyết giẫm chân lên cổ tay của Trình Loan Loan: “Người trong nhân gian nhắc tới Tuệ Thục nhân đều tấm tắc khen ngợi, theo bổn điện hạ thấy, cũng chỉ có như vậy. Cũng là ngươi mệnh yếu, lại đứng phía trước nàng ta…Nhiều năm trôi qua như vậy, người gan nhỏ như chuột vẫn nhát gan như vậy, thời khắc nguy cấp luôn đẩy người khác ra chắn thương, chậc chậc, thái hậu, không phải bà hỏi ta năm đó Đoan Mẫn c.h.ế.t thế nào sao, ta đại phát từ bi nói cho bà biết vậy…”
“Không hay rồi!” Vân Khánh đột nhiên kinh hô lên: “Tay của Tuệ Thục nhân chảy rất nhiều rất nhiều máu!”
Lực chú ý của mọi người lập tức bị chuyển dời, cổ tay của Trình Loan Loan đang bị Tiêu Quyết giẫm, mà trên đất có đá nhọn, cắt rách cổ tay, m.á.u chậm rãi chảy ra, trông rất đáng sợ.
Trình Loan Loan vẫn chưa chú ý tới thương thế của mình mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Khánh.
Vân Khánh này luôn mong nàng c.h.ế.t mới tốt, sao đột nhiên quan tâm tới thương thế của nàng… Khoan đã, vừa nãy Tiêu Quyết đã nhắc tới gì đó, hình như là chân tướng cái c.h.ế.t của Đoan Mẫn công chúa?
Hạ Tiêu phóng tới, hung hăng đá một cước về phía Tiêu Quyết.
Tiêu Quyết thuận tay kéo hắc y nhân chắn một cước này, mất khống chế lùi lại.
Lúc này Trình Loan Loan mới tự do, được Nguyễn phu nhân dìu đứng dậy.
“Thân thủ không tồi.” Tiêu Quyết l.i.ế.m môi, giơ tay nói: “Rút lui toàn bộ, đốt lửa!”
Nếu đối quyết trực diện thì bên hắn ta cũng sẽ tử thương vô số.
Hắn ta vốn đã thiếu nhân thủ, có thể tiết kiệm được một binh thì tiết kiệm một binh.
Tất cả hắc y nhân lập tức đi về hướng cửa bắc.
Trình Loan Loan móc khói mù vừa mới mua trong hệ thống thương thành ra.
Vừa nãy chính vì thứ này nên nàng mới trúng kế của Vinh Khánh.
Nàng lạnh giọng lên tiếng: “Tất cả mọi người nhớ kỹ hướng cửa bắc, sau khi ta đếm một hai ba, cùng rút khỏi từ phía bắc!”
Mọi người vẫn chưa hiểu nàng nói vậy là có ý gì.
Bịch bịch bịch!
Khói mù trong tay nàng đập xuống đất, cả địa cung lập tức lan tràn khói trắng dày đặc.
May mà không ai ngó lơ lời nàng nói, tuy tầm nhìn bị hạn chế nhưng mọi người đều đã nhớ hướng bắc, dìu đỡ lẫn nhau đi về hướng bắc.
Mà những người dưới trướng Tiêu Quyết lần đầu tới địa cung, cũng không nhớ cửa bắc nên đã mất đi phương hướng, khắp nơi đều là tiếng hỏi thăm lẫn nhau…
Trình Loan Loan đứng sau lối ra ở cửa bắc, khi có hắc y nhân tới, nàng lập tức nhân lúc hỗn loạn ném tiếp vài viên đạn khói mù.
Trong địa cung toàn là khói mù, không phân rõ phương hướng, không phân rõ địch ta.
Hạ Tiêu dẫn mọi người đi ra từ cửa bắc, cuối cùng tới trên một bình đài rộng rãi, nơi này tạm thời không có hắc y nhân, miễn cưỡng xem như an toàn.
Nguyễn phu nhân kiểm kê nhân số, sắc mặt ngưng trọng nói: “Thiếu hơn hai mươi người, cũng không biết có thể thoát thân thành công không…”
Thái hậu dịu giọng nói: “Họa hay phúc đều tùy duyên, tách khỏi người hoàng thất có lẽ mới là đường sống duy nhất.”
“Không sai, tách khỏi trẫm mới có thể sống sót.” Hoàng đế lên tiếng: “Hạ Tiêu, bây giờ trẫm lệnh cho ngươi nhanh chóng dẫn tất cả nữ quyến và triều thần rời khỏi đây, đừng làm lỡ thời gian nữa. Sau khi các khanh ra ngoài, nhất định phải công bố những gì Tiêu Quyết đã làm, khiến hắn bị người thiên hạ thảo phạt, khiến hắn vĩnh viễn không có ngày yên bình!”
Hoàng hậu đi lên, nắm lấy tay hoàng đế không nói gì cả nhưng đã bày tỏ tất cả thái độ.
Thái tử đi ra, quỳ xuống đất: “Nhi thần và phụ hoàng có thân hình tương tự nhau, xin để nhi thần mặc long bào của phụ hoàng dẫn dụ Tiêu Quyết!”
Hoàng đế đang muốn cự tuyệt, hoàng hậu nói: “Đây là quyết định to gan nhất của thái tử sau khi lên ngôi, thần thiếp cũng đồng ý làm như vậy.”
Đáy mắt thái hậu hiện ra đau thương: “Ai gia cũng đồng ý.”
Thái tử còn trẻ, sống sót từ đây đi ra căn bản không thể làm yên ổn giang sơn.
Hoàng đế và thái tử, nếu cứ phải chọn một vậy chỉ có thể chọn hoàng đế.
Thái tử phi ngấn lệ đi lên: “Vậy nhi tức mặc phượng bào của mẫu hậu vậy…”
Thái tử phi mới mười bảy mười tám tuổi, còn rất trẻ, tay chân mảnh khảnh, trông vô cùng yếu ớt, hơn nữa vừa nãy còn ngã một cái, đi cũng không đi nổi.
Trình Loan Loan lên tiếng nói: “Thái tử phi quá gầy, chi bằng để thần phụ làm, thần phụ có chiều cao giống với hoàng hậu nương nương, sau khi mặc y phục tạo hình, chắc chắn có thể gạt được đám loạn đảng kia.”
Không phải nàng cố thể hiện, mà là bất cứ một ai ở đây mạo nhận hoàng hậu đều là đi nộp mạng.
Nàng có nhiều át chủ bài, nàng vừa có thể bảo vệ mình, cũng có thể kéo dài thời gian giúp người của hoàng thất thoát thân…
Hôm nay nàng cược mạng này cứu hoàng gia, vậy thì ngày mai, hoàng gia cũng sẽ dùng hết sức bảo vệ nàng và hài tử của nàng.
Cuộc mua bán này rất lời.

Advertisement
';
Advertisement