“Nói, phải thế nào mới giao ngọc tỉ ra!”
Tiêu Quyết sải bước đi tới, trực tiếp tóm lấy cổ áo của hoàng đế.
Minh công công còn muốn ngăn lại, bị Tiêu Quyết đá một cước.
Hoàng hậu và thái tử phẫn nộ tới cực điểm, lúc muốn xông lên, bị hoàng đế ra hiệu ngăn lại.
Tuy cổ áo của hoàng đế đang bị túm, nhưng ngoài mặt không có d.a.o động gì, hắn nhàn nhạt nói: “Muốn lấy ngọc tỉ không phải không được, nhưng tiền đề là phải thả tất cả mọi người ở đây ngoại trừ trẫm đi.”
Lâm thái phó kinh ngạc: “Hoàng thượng, tuyệt đối không được!”
Giọng nói của hoàng hậu run lên: “Hoàng thượng không đi, thần thiếp cũng không đi.”
Thái tử và mấy hoàng tử lần lượt tỏ rõ thái độ, họ tuyệt đối không thể vứt bỏ phụ hoàng mà rời đi.
Trình Loan Loan không ngờ hoàng đế lại đưa ra điều kiện trao đổi như vậy, nếu nàng là đại thần ở đây, cũng nhất định sẽ thề c.h.ế.t đi theo vị quân chủ như vậy.
“Thả tất cả bọn họ đi?” Tiêu Quyết nhìn quanh, cười lạnh một tiếng: “Những lão già triều thần này, sau khi đi ra chắc chắn sẽ công khai sự tích của ta, khiến tiền triều không thể an ổn, hoàng vị của ta mới gọi là thật sự không ngồi vững. Ta có thể thả người, nhưng chỉ có nữ quyến có thể đi, tất cả triều thần phải bồi táng cùng thiên tử ngươi!”
Còn chưa đợi hoàng đế lên tiếng.
Vinh Khánh lập tức kéo cánh tay của thái hậu: “Ta dìu ngài rời khỏi nơi này trước, đi mau ạ.”
Thái hậu rút cánh tay của mình ra: “Ai gia tuổi tác đã cao, đi hay không đi, không có ý nghĩa lớn, ai gia sẽ ở đây cùng hoàng đế.”
“Thần thiếp cũng không đi.” Hoàng hậu kiên định đứng phía sau hoàng đế: “Thần thiếp nguyện sống cùng giường, c.h.ế.t cùng huyệt với hoàng thượng.”
Trình Loan Loan mặt mày nghiêm nghị.
Tính cách của vị tiền thái tử này tàn bạo, ngay cả cung nữ thái giám vô tội cũng có thể ngược sát chứ đừng nói những nữ quyến có phẩm cấp như các nàng.
Ngoài mặt là cho các nàng đi, con đường ra ngoài này chắc chắn sẽ có mai phục.
Ở lại là chết, đi cũng là chết.
Chi bằng lưu lại mỹ danh trước mặt hoàng đế.
Trình Loan Loan lên tiếng theo: “Thân phận của thần phụ là hoàng thượng ban cho, thời khắc nguy nan, tuyệt đối sẽ không bỏ hoàng thượng mà đi!”
Quý phụ phía sau nàng lần lượt tỏ thái độ, hơn phân nửa đều nguyện ý ở lại cùng tiến cùng lùi.
Sắc mặt Vinh Khánh hơi tái nhợt, cứ như vậy ngược lại khiến nàng ta giống như kẻ tham sống sợ chết.
Nàng ta không hiểu, vào thời khắc sinh tử này, đám phụ nhân này ở lại có ích gì, chi bằng đi trước, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt…
“Tuệ Thục nhân, ai gia quả nhiên không nhìn lầm khanh.” Thái hậu kéo Trình Loan Loan tới bên cạnh: “Nếu có thể thành công thoát nguy, ai gia chắc chắn sẽ cho khanh tôn vinh mà khanh nên có.”
Bà và hoàng hậu nguyện ý lưu lại là vì họ là người thân cận nhất của hoàng đế.
Mà Tuệ Thục nhân mới vừa vào kinh, giao tình rất nông với hoàng thất, lại nguyện ý cùng tiến lùi với hoàng đế vào lúc người khác chưa bày tỏ thái độ, phần chân tình này cực kỳ đáng quý.
Vinh Khánh siết chặt lòng bàn tay của mình, móng tay dài đ.â.m vào trong thịt nhưng nàng ta không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
“Thật lề mề!” Tiêu Quyết tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Cho các ngươi đi các ngươi lại không muốn đi, vậy thì tất cả ở lại bồi táng, còn ngọc tỉ, bổn điện hạ cũng không cần nữa, g.i.ế.c sạch các ngươi trước!”
Hắn rút bội kiếm ngang hông ra đ.â.m về phía hoàng đế.
Thái hậu nghiêm mặt, không hề do dự giang hai tay ra chắn trước mặt hoàng đế.
Các quý phụ xung quanh đều kinh hô lên, hắc y nhân và cấm vệ quân đánh nhau loạn lạc.
Nhân lúc loạn lạc, Vinh Khánh giơ tay lên, đẩy mạnh Trình Loan Loan – nếu ngươi đã thích lấy lòng thái hậu như vậy, vậy thì đi c.h.ế.t đi!
Lực đạo của nàng ta cực kỳ lớn, nhắm chuẩn về phía kiếm trong tay Tiêu Quyết, hung hăng đẩy Trình Loan Loan ra.