Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Vinh Khánh đứng bên cạnh, sắc mặt tối sầm.
Nàng ta mới là người mà thái hậu sủng ái nhất, nhưng bây giờ Tuệ Thục nhân đã thay thế vị trí của nàng ta rồi!
Cướp đi lục ca, còn cướp đi thái hậu, tiện phụ này trời sinh chống đối với nàng ta sao?
“Hình như có tiếng động.” Nguyễn phu nhân luôn tỉ mỉ chú ý bên ngoài, trên mặt lộ ra kinh hỉ: “Nhất định là lão Nguyễn đã khống chế được thế cục trong cung, tới đón hoàng thượng.”
Sắc mặt Hạ Tiêu trầm trọng: “Tiền thái tử đã bày bố ám tiêu tứ phía trong cung, không thể nào bị xử nhanh như vậy, mọi người đứng phía sau ta, không thể lơ là.”
Các triều thần và quý phụ vốn đang ngồi nghỉ ngơi lập tức đứng dậy, lần lượt trốn trong vòng bảo vệ an toàn do Hạ Tiêu và cấm vệ quân hình thành.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng bỗng nhiên từ bên trên truyền tới.
Trên bậc thềm lối vào đại điện đột nhiên có một nhóm người tới, người dẫn đầu là Tiêu Quyết mặc long bào màu vàng sáng rực, phía sau hắn ta là Hạ Lăng, sau nữa là vô số hắc y nhân.
“Nhị hoàng đệ, không ngờ nhỉ?” Tiêu Quyết vân vê ngón tay: “Cung điện bí mật chỉ thuộc về đế vương này thế mà ta cũng biết, có phải đệ rất bất ngờ không?”
Trên gương mặt ung dung của hoàng đế xuất hiện vẻ kinh ngạc nhẹ, nhưng rất nhanh đã bị hắn thu liễm đè nén xuống.
Tiêu Quyết có thể ẩn náu hơn mười năm, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn, có thể điều tra được lối vào của cung điện dưới lòng đất cũng không lạ gì.
Chỉ là trước đó hắn chưa nghĩ tới điểm này nên đã rơi vào thế yếu.
Cho dù lúc này Nguyễn Kinh Vĩ dẫn binh khống chế được hoàng cung, hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Tiêu Quyết được.
Hai mươi năm trước, hai người họ chính là đối thủ một mất một còn, hai mươi năm sau, lần nữa đối đầu, lại đối mặt với cục diện không phải ngươi c.h.ế.t thì là ta sống.
“Tại sao ta đợi hơn mười năm mới động thủ, chính là vì điều tra lối ra vào của cung điện dưới lòng đất.” Tiêu Quyết cười lạnh nói: “May mà ông trời không phụ người khổ tâm, không, nên nói là thứ thuộc về ta luôn sẽ quay về với ta. Cung điện dưới lòng đất này vốn chính là địa bàn của ta, xoay xoay chuyển chuyển, lại lần nữa quay về tay ta. Ngươi chủ động tiến vào đây tức là đã vào lao tù ta dốc lòng chuẩn bị.”
Hắn ta giơ tay lên, nhẹ nhàng búng tay.
“Cạch cạch!”
Bên trên phía đông rơi xuống một tấm cửa đá.
“Cạch cạch!”
Cửa đá phía tây cũng rơi xuống.
Ngay sau đó, cửa phía nam cũng bị đóng lại.
Chỉ còn cửa bắc mà Tiêu Quyết đứng còn mở.
“Tất cả thông lộ đều bị ta chặn cứng rồi.” Tiêu Quyết ngạo nghễ cười to: “Tòa cung điện này chính là mồ chôn của ngươi, hưởng thụ đi.”
Hắn ta lấy chiết hỏa từ trong tay áo ra, thổi thổi, đốm lửa bùng lên.
Trình Loan Loan khựng lại, bên ngoài cung điện này là nham thạch, bên trong toàn là đồ gỗ, một khi thế lửa lan ra, vậy tất cả mọi người ở đây đều tiêu đời.
Không phải bị lửa thiêu c.h.ế.t mà trước khi bị thiếu c.h.ế.t đã bị khói độc không thể thoát ra được hun chết.
“Nếu trẫm chết, vậy hoàng vị của huynh sẽ vĩnh viễn danh bất chính ngôn bất thuận.” Đương kim hoàng đế chậm rãi lên tiếng: “Ngọc tỉ trong Thái Hòa Điện không phải là ngọc tỉ thật, ngọc tỉ thật sự đã sớm bị trẫm giấu đi rồi.”
Hạ Lăng lập tức lấy một tay nải ra, lấy thứ đồ vuông vức được vải tơ màu vàng bao bọc lại, cẩn thận đưa tới tay Tiêu Quyết.
Tiêu Quyết lấy ngọc tỉ ra, khẩy khẩy dưới đáy, sau đó bỗng giơ tay, đập ngọc tỉ giả xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.

Advertisement
';
Advertisement