Mọi người ồ lên, trên mặt mỗi người đều là vẻ khó tin.
“Nương ta mới không phải là sát tinh!” Triệu Tứ Đản dang tay chắn trước mặt Trình Loan Loan: “Muốn làm gì cứ nhắm vào ta!”
“Quốc sư vừa mới nói, nếu đất nước có sát tinh sẽ ngày càng trở thành một nước vô đạo, thất lễ chi bang, hồng thủy trời giáng hạn hán…” Trình Chiêu lạnh giọng nói: “Nhưng trên thực tế, bốn năm năm nay, Đại Vũ quốc ngày càng cường thịnh, thu hút ngày càng nhiều ngoại bang tới triều bái, Đại Vũ triều là thiên đạo chi quốc, hữu lễ chi bang, cái gọi là hạn hán hồng thủy chỉ là tai họa nhỏ bé trong thời gian mấy trăm năm mà thôi, những tai họa này không đánh đổ được Đại Vũ quốc, không đánh đổ được bách tính của Đại Vũ quốc, không thể chứng minh nhị cô của ta là sát tinh!”
Lời hắn nói vang vang có lực, có lý có chứng.
Nguyễn phu nhân khen một tiếng: “Nói rất hay, ta cũng tán đồng lời của Trình đại nhân, Tuệ phu nhân không phải sát tinh, rõ ràng là phúc tinh mới đúng.”
“Bốn năm năm qua, công lao mà Tuệ phu nhân lập xuống còn ít sao?” Lâm phu nhân nhàn nhạt nói: “Một người lập công vô số cho Đại Vũ triều, giúp cuộc sống của lão bách tính ngày càng tốt đẹp, lại bị chụp lên hai chữ sát tinh, điều này sẽ khiến bao nhiêu người đau xót.”
Chương đại nhân quay đầu nói với hoàng đế trên cao: “Hoàng thượng, nhất định là quốc sư sai rồi…”
“Chỉ dẫn của trời cao chưa bao giờ sai cả.” Ánh mắt quốc sư lạnh lẽo: “Nếu chư vị đại nhân phu nhân không tin, vậy thì làm lại lần nữa, xin hãy nhìn rõ.”
Ông ta quẳng kiếm gỗ đào lên không trung lần nữa, lá bùa màu vàng trong tay lần lượt bốc cháy, sau đó hóa thành mười mấy luồng sáng màu u lam, đồng loạt đi về phía Trình Loan Loan.
Triệu Tam Ngưu cởi áo choàng xuống phủi ánh lửa màu u lam đi, nhưng lửa đó phủi không tắt, ngược lại ngày càng mạnh.
Hắn dứt khoát kéo cánh tay Trình Loan Loan sang một bên: “Nhất định là nơi này có vấn đề, nương, chúng ta đứng sang bên kia.”
Nhưng mặc kệ họ đi tới đâu, đốm lửa màu lam đó đi theo họ tới đó.
Các triều thần vốn còn bán tín bán nghi lập tức biến sắc, ai nấy đồng loạt lùi lại…
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Lẽ nào Tuệ phu nhân thật sự là sát tinh trời giáng sao?”
“Nghe nói tiền thái tử Tiêu Quyết bị trượng phu đã tử trận của Tuệ phu nhân giết, nếu không phải sát tinh, sao có thể kết nối với quỷ hồn?”
“Chẳng trách một nữ tử có thể trở thành cáo mệnh phu nhân nhị phẩm trong thời gian bốn năm năm ngắn ngủi, hóa ra là có quỷ thần tác quái, đúng là quá hoang đường!”
“…”
“Tuệ phu nhân thật sự là sát tinh!” Vinh Khánh quận chúa đứng trên cao thất thanh kinh hô: “Đốm lửa màu lam đó không phải chính là quỷ hỏa thường thấy ở nghĩa địa sao, tại sao những quỷ hỏa này không theo người khác, cứ nhất quyết theo Tuệ phu nhân…Ta biết Tuệ phu nhân lập công vô số, không nên bị chụp lên cái danh sát tinh, nhưng không biết mọi người còn nhớ một vị Đinh tướng quân khi Đại Vũ triều khai quốc không, ngài cũng lập công vô số, sau đó lại cấu kết ngoại bang xâm lăng Đại Vũ triều ta! Một người có thể lập công cứu nước cũng có thể phản quốc diệt quốc, điều này không hề xung đột.”
“Vinh Khánh quận chúa nói không sai.” Khóe miệng Trình Loan Loan mang theo ý cười: “Nhưng có một câu nói sai rồi, cái gì gọi là những quỷ hỏa này không theo người khác, lại cứ theo ta? Vậy chi bằng chúng ta tới thử xem.”
Nàng cất bước, đi từng bước về hướng Vinh Khánh.
Nơi nàng tới, nhóm người nhanh chóng lui đi, nhưng cũng có Nguyễn phu nhân, Chương phu nhân tỏ vẻ lo lắng nhìn nàng, còn có quỷ hỏa đó quật cường lơ lửng trên đỉnh đầu nàng.
Nàng đi đến dưới bậc cao, lúc này mới dừng bước.
Tay của nàng đặt trong tay áo động đậy, sau đó lấy ra, ngón tay cái và ngón tay trỏ nhẹ nhàng búng về hướng của Vinh Khánh.
Chỉ thấy đột nhiên một đốm lửa màu lam sáng lên trên đỉnh đầu Vinh Khánh, cung nữ thái giám bên cạnh nàng ta lập tức kinh hô thành tiếng: “Quận chúa…”
Vinh Khánh ngẩng đầu lên, sợ tới mức vội vàng lùi lại: “Không thể nào, không thể nào…”
Thế nhưng mặc kệ nàng ta lùi đến đâu, đốm lửa đó đều đuổi theo nàng ta không buông.