Sau khi một tiết mục kết thúc, Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng: “Năm nay tam tử của Tuệ Thục nhân đã mười chín tuổi rồi nhỉ, hình như chưa có hôn phối, chi bằng cũng ra biểu diễn một màn?”
Triệu Tam Ngưu vốn đang vùi đầu ăn, bị điểm tên như vậy, hắn giật mình suýt chút sặc chết, vội vàng xua tay từ chối.
Trình Loan Loan đứng dậy: “Người có mặt ở đây đều là danh viện khuê tú, nhi tử này của ta trời sinh ngu dốt, vẫn nên đừng lên sân mạo phạm mọi người thì hơn.”
Tam Ngưu đầu óc đơn giản, không thích hợp cưới thiên kim của đại gia tộc, lỡ như cuốn vào trong trạch đấu, đó thật sự là khiến người ta trọc đầu, cũng không thể thành hôn rồi còn bắt người làm nương như nàng tới xử lý mớ hỗn loạn ở hậu trạch.
Hoàng hậu nhìn Triệu Tam Ngưu, quả thực trông ngốc ngốc, nhưng nam tử như vậy chân thật, làm phu quân của người ta cũng khiến người ta yên tâm.
Nhà nương nàng có một điệt nữ khá được, nếu có cơ hội, có thể để điệt nữ và nhi tử của Loan Loan tiếp xúc thử, nếu hai nhà kết thành thông gia, quan hệ giữa nàng và Loan Loan cũng có thể thân thiết hơn một chút.
Sau khi mọi người kết thúc biểu diễn, chính là hội hoa đăng mà ai cũng mong đợi.
Trên không trung đang treo trăm nghìn cung đăng, dưới mỗi cung đăng đều có câu đố, lấy thời gian một nén hương làm giới hạn, ai đoán trúng nhiều nhất sẽ có thể nhận được hạng nhất của ngày hôm nay.
Trình Loan Loan là lần đầu tiên tham gia hội hoa đăng, rất hứng thú dạo quanh.
Thế nhưng vào lúc này, một nhóm người vội vã vào trong ngự hoa viên, hội hoa đăng vốn náo nhiệt bỗng hỗn loạn lên.
Mọi người nhìn theo tiếng động, thấy một nam tử mặc đồ đạo sĩ, khoảng chừng năm sáu mươi tuổi từ lối vào xông vào, trong tay ông ta cầm một thanh kiếm gỗ đào, trong miệng lẩm bẩm, phía sau có bốn năm tiểu đạo sĩ đi theo.
Trong những người có mặt ở đây, có người nhận ra nam tử này.
“Là quốc sư!”
“Quốc sư hiếm khi hiện thân, hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Quốc sư hiện thân, ắt có đại sự xảy ra, không thể coi nhẹ, tập trung đi.”
Mọi người vốn đang hăng hái đoán câu đố đèn đều hết hứng, vội vàng nhường mảnh đất ở giữa ra, lùi sang một bên xem rốt cuộc là tình huống gì.
Người của hoàng thất ngồi trên cao cũng đều tỏ vẻ khó hiểu, không rõ Bạch quốc sư tới hội hoa đăng làm gì.
Tuy quốc sư cũng là quan cư nhất phẩm, nhưng không có thực quyền, chủ quản chuyện nghiên cứu thiên tượng bói toán, bình thường quốc sư ít nói, nhưng chỉ cần nói, chắc chắn sẽ được xem trọng.
Quốc sư đứng trên mảnh đất giữa hội hoa đăng, đột nhiên ném kiếm gỗ đào trong tay ra.
“Cấp cấp như luật lệnh!”
“Thái thượng sắc lệnh, siêu nữ cô hồn…”
“Ngũ hành tam giới, bát quái trảm hồn…tốc tốc hiện hình!”
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có kiếm gỗ đào nhanh chóng xoay vòng trong không trung, một ánh lửa sáng lên trong màn đêm.
Không phải là đốm lửa màu đỏ bình thường mà là màu lục lam, giống như là u quang, sau đó bay vào trong đám người…
Mọi người sợ hãi vội vàng lùi lại.
Quốc sư vươn mình nhảy lên, cầm kiếm gỗ đào trong tay, rắc xuống vô số gạo trắng, đốt cháy mấy lá bùa, quát to một tiếng: “Định!”
Quỷ hỏa đó dừng lại giữa không trung.
Trình Loan Loan ngẩng đầu lên, nhìn thấy đốm lửa màu u lam dừng ở đỉnh đầu của mình.
“Đây là cô hồn, sát tinh trời giáng!” Kiếm gỗ đào của quốc sư chỉ thẳng mi tâm của Trình Loan Loan: “Sát giả, là do ngũ tinh biến hóa, phá thiên địa ngũ hành chi khí, là điềm đại hung. Nếu đất nước có sát tinh, sẽ dần dần thành vô đạo chi quốc, thất lễ chi bang, trời giáng hạn hán lũ lụt, bách tính khốn khổ, sĩ binh đói khổ..”
Người có mặt ở đây đều nghe hiểu, mỗi người đều tỏ vẻ không dám tin.
“Ý của quốc sư là Tuệ phu nhân là sát tinh?”
“Rõ ràng Tuệ phu nhân là phúc tinh của Đại Vũ triều, có phải quốc sư đã lầm rồi không.”
“Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem, nơi có mặt Tuệ phu nhân, có phải liên tiếp có thiên tai, trước tiên có nạn châu chấu, hạn hán, sau đó ôn dịch hoành hành, sau nữa là nạn tuyết, lũ lụt…Đây là cảnh báo của trời cao.”
“…”
Lúc Trình Loan Loan bị quốc sư dùng kiếm gỗ đào chỉ, mới đầu nàng còn có hơi hoảng loạn, bởi vì bản thân nàng quả thật là một cô hồn, cũng tức là quỷ mà người ta hay gọi, bị quốc sư vạch trần chân tướng tựa hồ cũng nằm trong tình lý.
Nhưng lời nói sau đó của quốc sư lại trăm ngàn lỗ hổng.
Nói nàng là cô hồn dã quỷ, vậy thì phải chứng minh quan điểm này đi, nhưng cứ khăng khăng bảo nàng là sát tinh gì đó.
Trước khi nàng tới thời đại này, không phải vẫn có đủ loại tai họa sao, sau khi nàng tới đã giảm đi vô số tổn thất cho Đại Vũ triều, nàng như thế nào cũng không phải là sát tinh.
Còn nữa, quỷ hỏa trên đầu này thực sự quá trẻ con.
Trình Loan Loan ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn thấy Vinh Khánh quận chúa đứng bên cạnh Thái hậu, bắt được khóe miệng Vinh Khánh quận chúa xẹt qua một nụ cười lạnh.
Nàng lập tức hiểu ra.