Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Không, Sùng Nhi không phải kẻ ngốc!” Chuyện bí mật nhất của quốc sư bị phanh phui trước mặt mọi người, ông ta gần như sụp đổ. Ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ lựng: “Hắn chỉ tạm thời chưa lớn mà thôi, đợi sau khi hắn cưới vợ sinh con, nhất định sẽ thành nam nhân chân chính, nhất định sẽ chân chính kế thừa y bát của ta! Vinh Khánh quận chúa, ngài nói sau khi việc thành sẽ gả cho Sùng Nhi, sính lễ ta đều chuẩn bị xong rồi, ngài không thể nuốt lời…”
Vinh Khánh trợn tròn mắt: “Nói bậy, ngươi đừng nói xằng nói bậy, ta chưa từng đồng ý gả cho hắn, đều là mong muốn đơn phương của các ngươi…”
Nói tới đây, mọi người còn có gì không hiểu nữa chứ.
Hóa ra thật sự là Vinh Khánh quận chúa sai khiến quốc sư vu hại Tuệ phu nhân, bọn họ suýt chút bị Vinh Khánh quận chúa lợi dụng rồi…
Bọn họ quay đầu suy nghĩ kỹ lại, nếu bất cứ ai trong số bọn họ bị quốc sư nhận định là “sát tinh” ngay trước mặt mọi người, ngoài nói hai chữ oan uổng ra thì e là họ không có bất cứ năng lực phản kích nào.
Nhìn lại Tuệ phu nhân, từ khi sự việc xảy ra tới bây giờ, nàng vẫn luôn bình tĩnh ung dung, giống như dễ dàng rửa sạch nước bẩn trên người vậy.
Sở dĩ Tuệ phu nhân là Tuệ phu nhân, thật sự là vì Tuệ phu nhân khác với họ.
Tài hoa của nàng, sự thông minh của nàng, sự cơ trí của nàng… đủ để xứng với thân phận cáo mệnh phu nhân nhị phẩm này.
Trình Loan Loan quỳ trên đất, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề có chút đắc ý và vui sướng sau khi rửa sạch oan khuất.
Bởi vì trước đó nàng không định kéo gia đình quốc sư vào, đặc biệt là nhi tử đáng thương đó của quốc sư…Nhưng sự việc tới bước này, đã không thể do nàng nữa, nàng chỉ có thể tiếp tục rút tơ bóc kén, vạch ra bộ mặt thật của Vinh Khánh quận chúa trước mặt mọi người.
“Người trong cung đều biết Vinh Khánh quận chúa không có bằng hữu nào, vậy thì tại sao lại có thâm giao tốt như thế với nhi tử của quốc sư chứ?” Trình Loan Loan mím môi: “Sau khi thần phụ nghe ngóng nhiều nơi mới biết, hóa ra quận chúa từng có một đệ đệ, tên giống hệt với tên của nhi tử quốc sư, tên là Sùng Nhi, cũng có trí lực thấp giống như nhi tử của quốc sư, đệ đệ đó đã mất từ lâu, sau khi gặp được nhi tử của quốc sư, quận chúa bèn chuyển lòng yêu thích dành cho đệ đệ lên người nhi tử của quốc sư…”
Vinh Khánh mặt như tro tàn, lập tức nhảy xuống, tức giận nói: “Tuy ta không mang huyết mạch hoàng thất nhưng cũng là Vinh Khánh quận chúa do Hoàng thượng Thái hậu đích thân sắc phong, là quận chúa đường đường chính chính đã vào ngọc điệp của hoàng thất, ngươi chỉ là một mệnh phụ mà thôi, lại to gan tra chuyện riêng của bổn quận chúa, ai cho ngươi cái gan này?”
“Là bổn cung cho.” Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Vinh Khánh: “Nếu không tra, bổn cung thật sự không biết hóa ra Vinh Khánh quận chúa che giấu nhiều bí mật như vậy.”
Thái hậu lạnh lùng lên tiếng: “Rốt cuộc là sao?”
Vinh Khánh liên hợp quốc sư vu hại Tuệ phu nhân đã rất khiến lão nhân gia bà chấn kinh, không ngờ trong đó lại còn có chuyện khác.
Lão nhân gia bà lạnh lùng nhìn Vân Khánh tựa như đang nhìn một người lạ.
Vinh Khánh thở dốc, nàng ta muốn nói gì đó, càng muốn sai người nhanh chóng chặn miệng kéo tiện phụ dưới thềm kia đi…
Hoàng đế lạnh giọng nói: “Tuệ phu nhân, mời nói tiếp.”
“Vâng.” Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Quận chúa đối xử với nhi tử quốc sư rất không bình thường, khiến thần phụ cảm thấy giống như là hổ thẹn và chuộc tội, thế là xin nhờ hoàng hậu nương nương tra chân tướng cái c.h.ế.t của người nhà quận chúa…Nếu muốn tra nguyên nhân cái chết, vậy thì phải đào mộ ra khám nghiệm tử thi, không ngờ, thật sự để thần phụ phát hiện vấn đề…”

Advertisement
';
Advertisement