Ta không g.i.ế.c Đoan Mẫn công chúa 1
Hoa đăng lộ ra ánh lửa trong suốt, vầng trăng rất lớn rất tròn.
Dạ yến Nguyên Tiêu vốn nên là một đêm náo nhiệt, ngay tại khoảnh khắc này lại cực kỳ an tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở tập trung nghe Trình Loan Loan nói chuyện.
“Người nhà của Vinh Khánh quận chúa là hơn mười năm trước tử vong trong loạn cung, c.h.ế.t dưới đao của phản đảng, những kẻ phản đảng đó đều là binh lính tinh nhuệ của tiền thái tử, theo lý mà nói, chắc hẳn là một đao chí mạng.” Đôi mắt của Trình Loan Loan thanh tịnh mà sắc bén, “Nhưng, sau khi ngỗ tác nghiệm thi thì phát hiện, tám người thân thích của quận chúa đều không phải là một đao mất mạng, trên xương không có bất cứ vết thương nào, cuối cùng liền tìm đến rất nhiều quan nhân hỏi thăm thì biết được, tám người này nhiều nhất là bị đ.â.m ba mươi nhát đao, đệ đệ nhỏ nhất bị đ.â.m chín nhát, tử trạng cực thảm… Vết thương sâu nông không giống nhau, vừa nhìn liền biết không phải nam tử trưởng thành làm, cũng chính là nói, hung thủ hoặc là nhi đồng, hoặc là nữ tử yếu đuối…”
Ánh mắt sắc bén của nàng trực tiếp nhìn thẳng Vinh Khánh.
“Không phải, không phải…” Sắc mặt Vinh Khánh trắng bệch, liều mạng lắc đầu, sau đó phẫn nộ nhìn về phía Trình Loan Loan, “Người nhà của ta đã nhập thổ vi an, ai cho phép ngươi mở quan tài nghiệm thi, ngươi dựa vào cái gì quấy nhiễu người nhà của ta! Người nhà của ta c.h.ế.t thế nào thì có liên quan gì tới ngươi, ngươi dựa vào đâu mà làm như vậy, ta phải liều mạng với ngươi!”
Hoàng hậu lạnh giọng mở miệng: “Ngăn nàng ta lại.”
Tiểu Quách Tử lập tức tiến lên trước, ngăn cản đường đi của Vinh Khánh.
“Những điều này, là bổn cung tra ra được.” Hoàng hậu ngắt nghỉ từng chữ nói, “Năm đó sau khi hoàng cung biến đổi, trong cung tình cảnh hỗn loạn, không có người quan tâm chân tướng tử vong của mấy người dân thường, bổn cung sau khi tra rõ mới phát hiện thì ra người nhà của Vinh Khánh ngươi lại không phải là c.h.ế.t trong tay loạn đảng, mà thực ra là c.h.ế.t trong tay ngươi, là ngươi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người nhà của ngươi, có đúng không?!”
Hoàng hậu bình thường tính tình rất tốt, ôn nhu dịu dàng, không có bất cứ lực công kích nào.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, khí chất của nàng toàn bộ được bộc lộ hẳn ra, ánh sáng trong mắt tựa như lưỡi d.a.o sắc bén rơi trên người Vinh Khánh.
Vinh Khánh mặt cắt không còn một giọt máu, chân tay không cầm được mà nhũn ra, nàng ta cần phải dựa vào cung nữ phía sau mới có thể khiến bản thân miễn cưỡng ổn định thân thể.
“Vinh Khánh!” Thái hậu gọi thất thanh phong hào của nàng ta, “Lời của Hoàng hậu, là thật hay là giả, ngươi cho ai gia một lời giải thích!”
“Ta không có…”
Vinh Khánh lặp đi lặp lại chỉ có ba chữ này.
Hơn mười năm trước, nàng ta vẫn sẽ thấp thỏm lo âu, sẽ sợ hãi người nhà đòi mạng, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn luôn bình an vô sự, nàng ta liền dần dần an tâm đắc ý.
Nàng ta tại sao lại không nghĩ tới, những chuyện trong quá khứ đã sớm mục nát kia lại có một ngày bị người ta tra ra được.
“Thái hậu nhất định phải tin ta, ta thực sự không có!”
Vinh Khánh trực tiếp bò dưới chân của Thái hậu, nước mắt như mưa rơi, sụp đổ đến mức khóc to.
“Còn muốn giảo biện!” Thanh kiếm của Tần Vương trực tiếp kề lên cổ của nàng ta, “Bổn vương hỏi ngươi, Đoan Mẫn có phải cũng c.h.ế.t trong tay của ngươi không?!”
“Không có! Ta không có g.i.ế.c Đoan Mẫn công chúa!” Giọng nói của Vinh Khánh vô cùng chắc chắn, “Ta không có g.i.ế.c cha nương và huynh đệ tỷ muội ta, cũng không có g.i.ế.c Đoan Mẫn công chúa, ta không có bất cứ động cơ nào để làm như vậy, ta là bị oan, thái hậu nhất định phải làm chủ cho ta…”
Đôi môi của thái hậu khẽ run lên.
Bà vừa rồi chỉ là đang nghĩ, Vinh Khánh thực sự có ác độc như vậy không, thực sự sẽ hạ thủ với chính cha nương đã sinh dưỡng mình sao, bà vẫn luôn cảm thấy không thể tin nổi…
Nhưng nếu đó không phải sự thật, Hoàng hậu cũng sẽ không nói ra trước mặt nhiều người như vậy, cũng chính là nói, chuyện này tám chín phần mười là sự thật.
Nếu Vinh Khánh có thể ra tay với chính thân thích của mình, vậy thì Đoan Mẫn…