Ta không g.i.ế.c Đoan Mẫn công chúa 2
“Đoan Mẫn công chúa quả thật không phải Vinh Khánh quận chúa g.i.ế.c hại.” Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng nói, “Trước khi tiền thái tử Tiêu Quyết lâm chung, thần phụ đã hỏi về nguyên nhân cái c.h.ế.t của Đoan Mẫn công chúa. Tiêu Quyết chỉ là muốn bắt giữ Đoan Mẫn công chúa làm con tin, nhưng khi động thủ với Vinh Khánh quận chúa, Vinh Khánh đã đẩy Đoan Mẫn ra chắn đao, Đoan Mẫn quận chúa c.h.ế.t thảm dưới đao của Tiêu Quyết. Việc này đại khái là bị người nhà của Vinh Khánh quận chúa nhìn thấy được, nàng ta sợ người nhà sẽ tiết lộ bí mật này ra ngoài nên đã tàn nhẫn g.i.ế.c hại thân thích… Đệ đệ nhỏ nhất của nàng ta chính là c.h.ế.t trong tay nàng ta, khi gặp phải nhi tử quốc sư, người có triệu chứng gần giống với đệ đệ mình, nàng ta mới có thể bỏ ra nhiều tình cảm đến vậy…”
Toàn bộ câu chuyện rõ ràng, rất nhiều chứng cứ đều chưa xác thực, là một tuyến câu chuyện hoàn chỉnh mà Trình Loan Loan phán đoán ra.
Chi tiết ở giữa câu chuyện có thể có chút không đúng, nhưng đại khái hướng đi tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì, nhìn vào bộ dạng như sắp ngất đi của Vinh Khánh liền có thể biết.
“Những điều này đều chỉ là suy đoán của thần phụ, nếu phải định tội cho Vinh Khánh quận chúa, vẫn còn thiếu rất nhiều chứng cứ then chốt.” Nàng nhẹ giọng nói, “Khẩn cầu Hoàng thượng giao vụ án này lại cho Đại Lý Tự tra rõ.”
Vinh Khánh nhắm mắt lại, toàn thân không khống chế được mà phát run.
Chuyện của hơn mười năm trước chỉ cần không tra liền vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.
Nhưng nếu Đại Lý Tự nhúng tay vào, vậy thì tất cả những chuyện đen tối mà nàng ta đã làm đều sẽ bị đem ra công khai.
Nàng ta xong đời rồi, thực sự xong đời rồi…
Nàng ta rõ ràng là muốn đuổi Tuệ phu nhân, ả tiện phu này ra khỏi kinh thành, tại sao, tại sao cuối cùng lại là nàng ta lâm vào thảm cảnh…
“Tiện nhân!”
Tần Vương giơ chân lên, hung hăng đạp một cước vào n.g.ự.c của Vinh Khánh.
“Vì để khiến thái hậu thương xót lại làm ra một vết bớt giống hệt như của Đoan Mẫn, ngươi xứng sao?!”
Thanh kiếm của hắn trực tiếp c.h.é.m đứt y phục trước n.g.ự.c của Vinh Khánh, mũi kiếm sượt qua trước n.g.ự.c của nàng ta, chiếu vào vết bớt kia một lúc rồi đ.â.m mạnh, chỉ thoáng chốc liền m.á.u me đầm đìa.
Vinh Khánh vẻ mặt đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nào còn có nửa phần dáng vẻ đoan trang ưu nhã của quận chúa.
“Người đâu!” Thái hậu nhắm mắt lại, che khuất đi thương đau nơi đáy mắt, “Vinh Khánh quận chúa vô đức, tước bỏ phong hào, giam vào địa lao, đợi ngày tra khảo!”
“Không, đừng mà…” Vinh Khánh một tay nắm lấy chân của thái hậu, “Vinh Khánh bên cạnh người hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin thái hậu cho Vinh Khánh thêm một cơ hội…”
Cánh tay của thái hậu run rẩy, không cách nào khống chế được mà hất lên, hung hăng giáng một bạt tai lên mặt Vinh Khánh.
“Ngươi hại c.h.ế.t nữ nhi của ta, lại thay thế nữ nhi ta ở lại trong cung, hưởng thụ xa hoa vốn thuộc về công chúa, hưởng thụ sự che chở của ta, ngươi còn có mặt mũi cầu xin ta?” Giọng nói của thái hậu đều đang run rẩy, “Ta không đưa ngươi c.h.é.m thành trăm mảnh ngay tại đây đã là niệm tình nhiều năm nay, ngươi cút cho ta, ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa…”
Bà không cách nào tưởng tượng Đoan Mẫn vào khoảnh khắc trước khi c.h.ế.t đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Bà hận không thể bóp c.h.ế.t Vinh Khánh, hận không thể đem Vinh Khánh đi chôn cùng với Đoan Mẫn… Nhưng hiện tại còn không được.
Bắt buộc phải đợi sau khi Đại Lý Tự tra ra tất cả chân tướng, bà sẽ tự tay tiễn Vinh Khánh lên đoạn đầu đài…
“Lục ca, cầu xin huynh mau cứu ta…” Vinh Khánh biết Thái hậu sẽ không bảo vệ nàng ta nữa, liền quay đầu ôm lấy đùi của Tần Vương, “Lục ca, chúng ta từ nhỏ đã cùng khôn lớn, huynh cũng không đành để ta đi c.h.ế.t như vậy đúng không, lục ca mau giúp ta…”
Tần Vương cúi đầu nhìn nàng ta.
Nàng ta cũng ngước đầu lên nhìn Tần Vương, tình ý trong đáy mắt đã không còn giấu đi nữa.
Khoảnh khắc này, Tần Vương chỉ cảm thấy ác tâm đến cực điểm.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Vinh Khánh lại hết lần này đến lần khác nhằm vào Tuệ phu nhân, thì ra là chuyện như vậy.
Hắn một lần nữa nhấc chân lên, hung hăng đạp tới.
Vinh Khánh bị đạp mạnh phun ra một ngụm máu.
“Lão Lục.” Hoàng đế lạnh lùng hô lên một tiếng, ngăn cản Tần Vương tiếp tục thi bạo, “Người đâu, mau áp giải nữ nhân này xuống!”
Mấy thị vệ đại nội bịt miệng của Vinh Khánh lại, áp giải nàng ta lui xuống.
“Để chư vị xem trò cười rồi.” Hoàng hậu đứng dậy, nhìn về phía đám người kinh nghi bất định bên dưới, “Trời đã không còn sớm nữa, chư vị quay về sớm chút nghỉ ngơi đi.”
Những người ở bên dưới xem liền mấy màn kịch lớn, cần gấp một người đến bàn luận một chút, đương nhiên ước mong được nhanh chóng rời cung.
Một lúc sau, đám người trong cung liền dần dần giải tán.