Sống cho thật hạnh phúc 2
Sau khi nàng nói xong, trên quảng trường vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Những người có mặt ở đây, bất kể là học trò tuổi nhỏ hay các nữ tiên sinh ở độ tuổi ba bốn mươi, bọn họ đều chưa từng nghe qua những lời nói như vậy bao giờ.
Bọn họ cũng chưa từng biết, hóa ra sức ảnh hưởng của việc đọc sách đối với nữ tử lại lớn tới như vậy.
“Được rồi, tiếp theo để Khương phu tử giới thiệu cho mọi người chương trình học của học đường nữ tử đi.”
Trình Loan Loan mỉm cười đi xuống đài, đến phía sau tấm bình phong, nàng lập tức cầm tách trà lên uống. Diễn thuyết cũng không khó gì, chủ yếu là nói rát họng.
“Học đường nử tử chia làm sáu loại lớp học.” Khương phu tử đứng ở trên đài giới thiệu: “Thứ nhất chính là lớp học tri thức, bao gồm vỡ lòng, đọc sách, toán học,… Lớp thứ hai là lớp học nữ công, chuyên học thêu vá và các kiến thức có liên quan. Lớp thứ ba là lớp học nhã nhạc, học tập các loại sáo trúc, nhạc khí giao hưởng. Thứ tư là lớp học tư duy, học tập lịch sử nước Đại Vũ, ngôn ngữ văn hóa của các quốc gia láng giềng, chủ yếu mở rộng tri thức. Thứ năm là lớp dưỡng tâm, học tập trà nghệ, thư pháp, vẽ tranh, cắm hoa,…Lớp thứ sáu là lớp học ngoài trời, học cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, đá cầu… Lớp học tri thức là bắt buộc mỗi học trò phải tham gia, còn lại có thể chọn thêm hai lớp học tự chọn. Khi chọn lớp tự chọn, hãy chọn theo hứng thú, quyết định thận trọng…”
Sau khi tất cả các chương trình học đều đã được giới thiệu xong xuôi, Hà phu tử liền phân phát đồng phục học đường.
Váy áo màu phấn trắng, váy đơn giản không thêu hoa lớn, chỉ thêu một dòng chữ nhỏ trên cổ áo: Học đường nữ tử Đại Vũ.
Khi trang phục được trao cho các nữ học trò, có người mừng rỡ có người lại buồn.
Mừng rỡ chính là những nữ nhi của nhà bình dân. Bởi vì sau khi có trang phục thống nhất, ít nhất từ bề ngoài không có cách nào phân chia các nàng và nữ nhi nhà thế gia.
Những nữ nhi thế gia kia lại rất ưu sầu, bộ y phục này thật sự quá xấu, mặc dù chất vải không tệ nhưng cực ít hoa văn, còn ít hơn cả y phục nha hoàn trong nhà bọn họ mặc, bọn họ hoàn toàn không có cách nào chấp nhận.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Phùng gia tiểu thư Phùng Tịnh Phù bị Tuệ phu nhân xử phạt ngay tại chỗ thì bọn họ không dám tỏ ra ý kiến nữa. Chỉ đành nhận lấy y phục, buồn bực vào phòng thay y phục.
Sau khi tất cả các học trò đã thay y phục xong, làm cho người ta nhìn thấy mà dễ chịu con mắt.
Ngày đầu tiên là nghi thức khai giảng, cộng thêm chọn môn học và phân lớp. Mặc dù chưa chính thức giảng bài nhưng những chuyện mới mẻ tại học đường nữ tử cũng gây nên chấn động cực lớn trong kinh thành.
“Nghe nói Tuệ phu nhân đã dạy dỗ thiên kim nhà Phùng Thái Bảo ở trước mặt mọi người trong học đường. Cuối cùng Phùng tiểu thư cúi đầu xin lỗi mấy chục nữ nhi nhà dân thường, thật không thể tin được!”
“Tuệ phu nhân nói, chỉ cần vào học đường thì tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Nếu dám khinh thường người khác chính là chống lại Tuệ phu nhân, nghiêm trọng thì sẽ bị gạch tên.”
“Tuệ phu nhân còn nói, nữ tử đọc sách còn quan trọng hơn cả nam tử, còn nói nữ tử chúng ta mới là trụ cột gia đình.”
“Đúng đúng đúng, lời này của Tuệ phu nhân đúng là thật kỳ lạ. Mới đầu nghe thì thấy hoang đường, nghĩ kỹ lại thì không phải rất có lý hay sao? Nữ tử vừa làm thê vừa làm nương, hài tử trong nhà được dạy dỗ thế nào đều có liên quan đến nương.”
“Ví như lời Tuệ phu nhân nói đi, nàng lợi hại, ưu tú như vậy, một mình chống đỡ cả một gia tộc lớn. Các nhi tử của Tuệ phu nhân cũng không tệ, đại nhi tử được phong quan, nhị nhi tử trông coi việc kinh doanh của gia đình, tam nhi tử bây giờ là Võ quan quân bộ, tứ nhi tử… hình như sắp tham gia thi hội, ta đoán thứ hạng cũng sẽ không tệ đâu…”
“Chuyện của Tuệ phu nhân nói chúng ta biết, nữ tử nhất định phải có kiến thức mới có thể dẫn dắt gia tộc!”
“Biết trước thì ta cũng cho nữ nhi đến học đường nữ tử rồi, không biết đợt chiêu sinh tiếp theo sẽ là khi nào…”
Trong khi người ở kinh thành đang nghị luận về học đường nữ tử thì Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết đang chuẩn bị cho kỳ thi hội sắp tới.