Trường thi thi hội xảy ra chuyện 1
Mỗi năm ba lần sẽ có một kỳ thi hội, được tổ chức vào mùa xuân nên còn được gọi là kỳ thi mùa xuân.
Nếu nói kỳ thi Hương thi liền chín ngày chín đêm thì thi Hội không biến thái như vậy. Chín ngày sẽ chia làm ba vòng, vòng đầu tiên vào ngày mồng chín tháng hai, vòng thứ hai vào ngày mười hai và vòng thứ ba vào ngày mười lăm cùng tháng. Trường thi của kỳ thi này nằm ở phía Đông Nam kinh thành, nội dung khảo thí gần giống như thi Hương.
Từ sau khi vào kinh thành, mỗi ngày Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm đều tự nhốt mình bên trong thư phòng mà khổ luyện. Mỗi ngày ngủ muộn hơn chó, dậy còn sớm hơn gà. Bởi vậy, có thể thấy được hai hài từ coi trọng kỳ thi Hội này ra sao.
“Sáng mai tham gia kỳ thi rồi, tối nay các con đừng đọc sách nữa.” Trình Loan Loan dịu dàng nói: “Hai người các con nhanh đi tắm nước ấm đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, nhất định phải dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để đối phó kì thi.”
Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm cùng gật đầu, ngoan ngoãn đi tắm nước ấm rồi ngủ.
Vẻ mặt của Lục Ánh Tuyết tràn đầy u sầu: “Loan Loan tỷ, tỷ nói Tiểu Chiêm nhà muội lần này có lại ngồi ở nhà xí nữa không?”
“Chuyện này ta cũng không thể nói trước được.” Trình Loan Loan ra vẻ thoải mái, cười nói: “Tiểu Chiêm đã sớm vượt qua được cảm giác khó chịu do nhà xí gây ra. Muội làm nương đừng quá lo lắng, nhìn này, khóe mắt có nếp nhăn luôn rồi này.”
“Hả?” Lục Ánh Tuyết lập tức sờ khóe mắt của mình: “Muội mới hơn ba mươi tuổi, làm sao lại có nếp nhăn sớm như vậy. Hu hu hu. Có phải nhìn muội còn già hơn cả Loan Loan tỷ hay không?”
Trình Loan Loan yếu ớt lên tiếng: “Ý của muội là, ta rất già?”
“Không phải, không phải. Tuệ phu nhân của triều Đại Vũ chúng ta sao có thể già chứ?” Lục Ánh Tuyết cười hì hì ôm lấy cánh tay của nàng: “Người có thể làm cho đường đường là Tần vương vừa gặp đã yêu chắc chắn phải là một mỹ nữ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Trong lòng muội, Loan Loan tỷ chính là đệ nhất mỹ nhân triều Đại Vũ.”
“Được rồi, bớt lắm mồm.” Trình Loan Loan nhéo nhẹ má của nàng ấy: “Sáng mai còn phải đưa bọn hài tử đi thi, đi ngủ sớm chút đi.”
Trước khi ngủ, Trình Loan Loan cố ý lấy gương ra soi cẩn thận, không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù nàng luôn bảo dưỡng nhưng vẫn phải thừa nhận rằng thời gian đúng là đã để lại dấu vết trên khuôn mặt của nàng. Những đường rãnh trên trán, khóe mắt, rãnh mũi và má… đều từ từ hiện ra. Dù chỉ là lờ mờ nhưng đúng là đã tồn tại trên mặt nàng rồi.
Nhưng ngẫm lại năm nay nàng đã ba mươi tám tuổi, có nếp nhăn cũng là bình thường, thế là tâm trạng của nàng từ từ bình thường trở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Trình Loan Loan đã nghe thấy trong viện truyền đến âm thanh đọc sách của Triệu Tứ Đản. Nàng vội vàng thức dậy mặc xong y phục.
“Nương, người dậy rồi hả.” Triệu Tứ Đản khép sách lại, quay đầu nở nụ cười: “Đêm qua con ngủ một giấc đến hừng đông, bây giờ đầu óc cực kỳ tỉnh táo. Con nhất định có thể thi được thành tích tốt, nương tin tưởng con không?”
“Đương nhiên là tin con.” Trình Loan Loan vỗ vai hắn: “Tuy nhiên, cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, cứ làm hết sức là được.”
Triệu Tứ Đản ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng ở trong lòng, hắn âm thầm động viên chính mình, dù ra sao thì hắn nhất định phải đạt được thành tích tốt.
Hắn không muốn mỗi lần đều đứng phía sau để nương bảo vệ. Hắn càng muốn đứng ở phía trước nương, thay nương ngăn cản tất cả bão tố…
Tề bà tử sai người trong nhà bếp chuẩn bị món [ cơm Trạng Nguyên ], thật ra đây chỉ là cơm táo tàu bình thường trong dân gian, lại thêm một món cá ngát. Bởi vì mang ý nghĩa rất tốt nên trong nhà có người tham gia khoa cử sẽ cố ý chuẩn bị món này làm bữa sáng. Để học trò ăn xong lại đến trường thi.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết đưa hai hài tử tới trường thi.
Bọn hạ nhân trong nhà đều tụ tập ở trong sân, đồng thanh: “Chúc Tứ công tử và Ngu thiếu gia thi thật tốt, tên đề bảng vàng.”
Người dẫn đầu bọn hạ nhân nói những lời này chính là Yên Hồng.
Yên Hồng trước kia là người hầu hạ bên người Trình Loan Loan nhưng từ khi có Cố Lãnh và Cố Băng thì nàng ấy chỉ có thể phụ trách làm những việc khác.
Mà lúc lão Lưu trước đó làm quản gia, sau khi Hạ gia xảy ra chuyện, ông ta liền sợ chuyện nhảy giếng tự vẫn. Yên Hồng liền thay thế vị trí của ông ta, chuyên phụ trách quản lý các loại việc vặt trong phủ, đã trở thành người nối nghiệp tương lai của Tề bà tử.