Trường thi thi hội xảy ra chuyện 2
Trình Loan Loan dẫn theo bọn nhỏ ngồi lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa đi trên đường phố thì chậm rãi bị tắc, hôm nay có quá nhiều người đến trường thi, đa phần đều là cả nhà đưa một học sinh đến cho nên khắp nơi đều là người.
Đi được gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới được cổng trường thi, cũng chạm mặt người của Thẩm gia.
“Nghĩa mẫu!” Thẩm Chính mắt tinh nhìn thấy nàng, hắn lập tức đi tới cười nói: “Ban đầu còn chuẩn bị đi tìm Tứ Đản và Tiểu Chiêm cùng nhau đến đây, nhưng trên đường có quá nhiều người nên bèn ở chỗ này chờ.”
Thẩm Đông Minh cũng đi tới, hắn nhìn về phía Ngu Chiêm, nói: “Hôm qua, ta đi gặp Học Quan, nói một chút chuyện về Tiểu Chiêm. Lần này, sẽ không cố ý sắp xếp cho Tiểu Chiêm làm bài thi ở nhà xí nữa nhưng mà nếu Tiểu Chiêm không may rút thăm phải nơi đó thì cũng chỉ có thể nói đây chính là định mệnh.”
“Thẩm đại nhân, ngài thật tốt!” Lục Ánh Tuyết vô cùng cảm động: “Thẩm đại nhân đã không còn là quan phụ mẫu của huyện Bình An mà vẫn còn bôn ba vì Tiểu Chiêm, ta sẽ bảo lão Ngu báo đáp phần ân tình này của ngài.”
Thẩm Đông Minh vội vàng xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, tẩu không cần để ở trong lòng. Thời gian không còn sớm, bọn nhỏ mau chóng vào trường thi đi.”
Thẩm Chính là người lớn tuổi nhất, hắn dẫn theo Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm đi vào trong. Đầu tiên là xếp hàng ở cửa, qua Long Môn, xác nhận thân phận, sau đó là đi vào bên trong trường thi. Sau khi tiến vào, các gia trưởng ở bên ngoài không nhìn thấy bọn họ nữa.
Nhưng bên trong vẫn cần phải xếp hàng, một là kiểm tra xem có cầm theo tài liệu gian lận hay không, hai là rút thăm để quyết định chỗ ngồi…
Cử nhân cả nước đến tham gia thi Hội, lượng người đông nghìn nghịt, bọn họ xếp thành hàng rất dài khúc khuỷu. Người phía sau cách Học Quan ở trước mặt rất xa, một số người quen là đồng hương với nhau sẽ tụ tập nhỏ giọng nói chuyện. Thẩm Chính, Triệu Tử Đan và Ngu Chiêm cũng nhỏ giọng bàn luận về thi Hội tiếp theo.
Vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói không hài hòa.
“Tiểu tử kia, người mặc trang phục màu xanh lam đó, nghe nói là nhi tử của Ngu Thanh Thịnh.”
“Ngu Thanh Thịnh? Người năm đó bị những người khác bắt tay tố cáo gian lận sau khi đã trở thành Cống sĩ ư?”
“Đúng. Chính là hắn. Không ngờ hắn mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy rồi nhưng lại để cho nhi tử mình đến trường thi tham gia thi Hội.”
“Nhi tử của hắn nhìn trông chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi. Nhỏ tuổi như vậy đã tham gia thi Hội, chỉ sợ lại gian lận mới có thể đến được đây.”
“…”
Ngu Chiêm bị người chỉ trỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thẩm Chính vung tay lên, bảo vệ Ngu Chiêm ở phía sau lưng rồi nói: “Năm đó cha ngươi là người đứng đầu thi Hội, nhiều năm như vậy vẫn có nhiều người nhớ tới, đó là bản lĩnh của cha ngươi. Ngươi đừng bị ảnh hưởng bởi những lời nói này. Tứ Đản, bịt tai Ngu Chiêm lại cho ta!”
Triệu Tứ Đản gật đầu, sau đó giơ tay bịt tai Ngu Chiêm lại.
Cho dù đã bịt lại nhưng vẫn có thể nghe được tiếng người xung quanh nói chuyện.
“Lúc trước Ngu Thanh Thịnh giành được vị trí đứng đầu trong kỳ thi Hội ta còn tưởng hắn lợi hại lắm, lại không ngờ là gian lận, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Kinh Thành, trừng phạt đúng tội.”
“Nghe những người đồng trang lứa của hắn nói, khi hắn rời khỏi kinh thành đã bị có rất nhiều người ném phân vào người. Cha ta luôn cảnh cáo ta không được phép gian lận, nếu không sẽ bị ném phân bẩn vào người.”
“Sau khi hắn trở về cố hương cũng bị trục xuất khỏi gia tộc, trở thành chó nhà có tang[1] chân chính.”
[1]Ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.
“Hắn là con ch.ó lớn, vậy con của hắn không phải chính là chó con có tang hay sao?”
“Các người! Các ngươi đều câm miệng lại cho ta!” Ngu Chiêm tức giận tới mức run cả người, ngón tay chỉ về phía người ăn nói càn rỡ trước nhất kia: “Nếu còn làm nhục cha ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Ngươi biết ta là ai không mà dám chỉ tay vào người ta?” Người kia bỗng nhiên tiến lên, trực tiếp nắm lấy ngón trỏ của Ngu Chiêm rồi vặn mạnh: “Chó con nhà có tang cũng xứng vào cống viện…”
Hắn ta còn chưa nói hết câu đã bị Thẩm Chính đẩy ra. Ánh mắt Thẩm Chính âm trầm: “Trước mắt mọi người ẩu đả học trò, trường thi có quyền hủy bỏ tư cách thi Hội của ngươi. Cảnh Tư, đi gọi Học Quan đại nhân tới đây!”
Triệu Tứ Đản tức giận tới mức mắt đỏ rực, hắn xoay người chạy về phía cửa chính.