Tần vương muốn làm đại sự 2
“Mệnh lệnh của bản vương mà bọn họ dám không nghe theo?” Tần vương hừ một tiếng: “Nếu Tuệ phu nhân đã cho rằng ý tưởng của ta là tốt thì ta chỉ cần đi nhanh chóng đi tìm Hoàng huynh, chỉ cần có hoàng huynh ủng hộ thì ta lập tức tìm người bắt đầu thực thi, tranh thủ khai giảng sau một tháng!”
Hắn cầm sách nhỏ rồi hùng hổ rời đi.
Trình Loan Loan xoa trán, hi vọng học đường đối ngoại này có thể thuận lợi xây dựng. Sau khi vị Vương gia này bận rộn, hẳn là sẽ không đến tìm nàng thường xuyên nữa.
Tần vương trực tiếp giục ngựa tới hoàng thành, đến cổng hoàng thành xuống ngựa, đổi thành kiệu liễn, cứ thế đi tới thư phòng.
Hoàng thượng đang cùng mấy vị đại thần thương nghị chuyện quan trọng trong thư phòng. Khi Minh công công tới bẩm báo, Hoàng đế để Tần vương đến sảnh phụ chờ một lát nhưng Tần vương lại xông thẳng vào.
Mặt Hoàng đế đen lại: “Trẫm còn chưa tuyên triệu nhưng ngươi đã tự ý xông vào, ngươi có biết đây là tội gì không?”
“Hoàng huynh là vua một nước, sao lại so đo chuyện này với ta làm gì?” Vẻ mặt Tần vương không quan tâm nói: “Vừa vặn mấy vị đại nhân đều ở đây, ta sẽ nói một chút về việc quan trọng ta muốn làm cho các vị, các vị cũng đừng quá kinh ngạc.”
Mấy vì lão thần im lặng đứng một bên, Tần vương làm chuyện gì bọn họ cũng không kinh ngạc, bởi vì vị Tần vương này xưa nay chưa bao giờ hành xử theo lẽ thường.
Nếu Tần vương không phải đệ đệ ruột thịt của hoàng thượng thì không biết đã bị lôi ra ngoài phạt trượng đánh c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần rồi…
“Đều nghe cho kỹ đây.” Tần vương hắng giọng một cái, lật sổ nhỏ ra bắt đầu nói: “Ta định sáng lập học đường Tiêu Tần Đại, dùng để bồi dưỡng nhân tài ngoại giao cho Đại Vũ triều ta, cái gì gọi là nhân tài đối ngoại, lại nghe ta nói kỹ này…”
Người có mặt càng nghe càng khiếp sợ, mấy vị đại thần rất khó hiểu.
“Những tiểu quốc kia cũng chỉ có mấy chỗ hơn triều Đại Vũ ta một chút thôi, gióng trống khua chiêng như thế có phải là làm quá rồi không?”
“Vậy mà muốn nhiều cử tử nhập học chuyên học tập ngôn ngữ của tiểu quốc, đây không phải là lãng phí nhân tài sao?”
“Số lượng cử nhân cả nước có hạn, họ đều là những trụ cột nước nhà của Đại Vũ triều, không thể lãng phí vào một chuyện vô nghĩa như thế này được.”
“…”
Tần vương không nghĩ tới phương pháp của mình tốt như vậy mà lại bị tất cả mọi người phản đối.
Hắn hừ một tiếng: “Các ngươi những lão ngoan cố này, chính là quá cứng nhắc, tư tưởng không biết đổi mới. Tuệ phu nhân nói, nếu như học đường này có thể xây dựng thành công thì sẽ là chuyện lợi nước lợi dân. Thứ nhất là cung cấp đầu ra cho lượng lớn cử tử, cung cấp nhân tài cho Hồng Lư Tự; thứ hai là có thể khiến quan hệ giữa nước Đại Vũ và các tiểu quốc xung quanh càng thêm chặt chẽ; thứ ba là học được những kỹ thuật tân tiến từ các tiểu quốc, giúp nước Đại Vũ ta càng thêm phồn vinh, đủ để đưa nước Đại Vũ trở thành quốc gia đứng đầu thế giới, xem ai còn dám xâm chiếm nước ta…”
Lâm thái phó kinh ngạc hỏi: “Tuệ phu nhân cũng tán thành ý tưởng của Vương gia?”
Tần vương gật đầu: “Về phần những việc cụ thể phía sau ta sẽ tìm Tuệ phu nhân thương lượng, hoàng huynh thấy thế nào?”
“Nếu Tuệ phu nhân cũng cảm thấy không tệ thì đệ có thể thử một lần.” Hoàng đế mở miệng nói: “Nhưng học đường này của đệ đang đặt ra yêu cầu quá cao với học trò, trẫm kiến nghị sửa thành tú tài, bằng không sẽ trở thành mối nguy tranh giành nhân tài với triều đình.”
Cử tử có thể vào triều làm quan, cả nước nhiều Huyện lệnh như vậy, có hai phần ba đều là thân phận cử tử. Nếu như bị lão Lục cướp đi làm học trò thì đối với triều Đại Vũ mà nói là một tổn thất lớn.
Tú tài lại không giống vậy, tục ngữ có câu “Tú tài nghèo kiết hủ lậu”, “Tú tài nghèo túng”, ai cũng có thể hình dung tú tài không đáng tiền đến cỡ nào.
Tuyển tú tài làm học trò là cũng đang mở ra một con đường đi mới cho những tú tài cùng đường mạt lộ này, cũng coi như là tạo phúc cho bách tính, tạo phúc cho triều Đại Vũ.
“Hoàng huynh nói vậy là chưa suy nghĩ rồi.” Tần vương ỷ vào thân phận của mình nên nói chuyện không hề cố kỵ: “Nếu như có cử tử cam tâm tình nguyện gia nhập học đường Tiêu Tần Đại của ta thì cũng phải đuổi người đó đi sao?”
Hoàng đế: “…”
Chỉ dựa vào thanh danh của lão Lục ở kinh thành, hắn cũng không cho rằng sẽ có cử tử nào cam tâm tình nguyện dâng mình tới cửa đâu.