Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hôn kỳ của Thẩm Chính đã định 1
Có Hoàng đế và Tuệ phu nhân ủng hộ, Tần vương lập tức thoải mái tay chân bắt đầu lớn.
Hơn ba mươi năm qua, hắn chưa từng làm chuyện gì đứng đắn, nay đột nhiên lại muốn làm một việc có ích cho dân cho nước lại phát hiện mình không biết phải làm thế nào.
Thế là hắn bắt Trình Chiêu tới làm tráng đinh, bắt buộc Trình Chiêu trong một tháng này đi theo hắn làm việc. Hắn mạnh mẽ cướp nhân tài như vậy khiến Hàn Lâm Viện đại nhân vô cùng bất mãn. Nhưng mà Tần vương lại là đệ đệ ruột thịt của đương kim Hoàng thượng, cho dù Hàn Lâm Viện đại nhân có bất mãn thì chỉ có thể kìm nén mà dâng Trình Chiêu cho hắn.
“Trình đại nhân, nói thế nào ngươi cũng là chất tử ruột thịt của Tuệ phu nhân, học đường này của ta nhờ hết vào ngươi đấy.” Tần vương vỗ vỗ vai Trình Chiêu: “Nếu ngươi làm xong chuyện này cho ta, ta lập tức viết sổ gấp dâng hoàng huynh thăng quan cho ngươi, cũng không thể để cô cô là Nhị phẩm mà chất tử ruột thịt chỉ là thất phẩm, ngươi nói có đúng không?”
Thẩm Chiêu chắp tay cung kính nói: “Vi thần nhất định sẽ dốc toàn lực làm việc cho Vương gia.”
Hắn vào triều làm quan đã được ba năm, cho dù không có Vương gia thượng tấu thì chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ được thăng chức, da mặt của vị Vương gia này đúng là không phải dày bình thường.
“Mọi phương diện của học đường sẽ giao cho ngươi phụ trách, các chi tiết đã định ta đi tìm Tuệ phu nhân thương nghị đã.” Tần vương lắc lắc quạt trong tay, phân phó tùy tùng sau lưng: “Các ngươi phải nghe Trình đại nhân sai bảo, ai dám bằng mặt không bằng lòng làm trễ nãi việc khai giảng của học đường, ta sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u kẻ đó xuống làm bóng đá chơi.”
“Vâng!”
Những tùy tùng đứng sau lưng hắn đồng thanh nhận lệnh.
Bọn họ theo Vương gia nhiều năm như vậy nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia đường đường chính chính làm việc đại sự. Chuyện này mà thành thì để xem trong kinh thành có ai còn dám nói Vương gia bọn họ suốt ngày vô công rỗi nghề nữa không…
Vài ngày sau đó, ngày nào Tần vương cũng chạy tới phủ của Trình Loan Loan.
Vì hắn quá chịu khó chạy tới nên thậm chí trong Kinh Thành còn xuất hiện một số lời đồn đại.
“Giữa Tần vương và Tuệ phu nhân hình như…”
“Tần vương chưa cưới Vương phi, Tuệ phu nhân cũng không có trượng phu, hai người vừa vặn có thể…”
“Đừng nói lung tung, làm sao hoàng thất lại cho phép một quả phụ có tên trong ngọc điệp của Hoàng gia, đây không phải hoang đường à?”
“Quả phụ thì sao, quả phụ cũng có thể dựa vào chính mình trở thành nhị phẩm mệnh phụ triều đình. Nhìn Tần vương mà xem, rõ ràng là có số đầu thai, Tần vương mới không xứng với Tuệ phu nhân.”
“Đúng vậy, nữ tử tài giỏi như Tuệ phu nhân cũng không phải loại nam nhân không có tài cán như Tần vương với tới!”
“…”
Đủ loại đồn đại truyền tới tai Trình Loan Loan, nàng cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng mà từ trước đến nay nàng chưa từng để lời đàm tiếu của dân chúng trong lòng, cuộc sống nên thế nào thì vẫn tiếp tục trải qua như thế này.
Trong chín ngày này, nàng thỉnh thoảng tới học đường nữ tử một chuyến, lại cùng Tần vương thương nghị một số chi tiết về học đường đối ngoại, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đêm mười bảy tháng hai, kỳ thi Hội ba năm một lần cuối cùng cũng kết thúc.
Trình Loan Loan, Lục Ánh Tuyết và Thẩm lão phu nhân đã đứng chờ trước cổng trường thi từ sớm, giành được vị trí đẹp, duỗi cổ chờ đám hài tử ra khỏi trường thi.
Theo tiếng chuông nặng nề vang lên, của lớn của trường thi rốt cuộc cũng mở ra, các cử nhân mỏi mệt không chịu nổi vác theo bao y phục tập tễnh bước ra ngoài.
“Tiểu Chính, ở đây!” Tuy Thẩm lão phu nhân đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn rất tốt, liếc mắt đã thấy được đại tôn tử bảo bối: “Con thi thế nào?”
Trình Loan Loan cũng nhìn thấy Triệu Tứ Đản, trạng thái tinh thần của tiểu tử này khá tốt, có lẽ có thể lên bảng, mặc kệ thứ hạng ra sao nhưng có thể có tên trong bảng chính là chuyện cực tốt, mộ tổ bốc khói xanh rồi.
“Tiểu Chiêm, sao mặt của con lại trắng thành thế này?” Lục Ánh Tuyết kéo nhi tử của mình tới, lại khiến Ngu Chiêm la lên một tiếng, nàng ấy vội vàng kéo tay hài tử mình xem: “Ngón trỏ tay phải của con bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nương, con không sao.” Ngu Chiêm gắng gượng nở một nụ cười: “Đợi chút nữa đến y quán nhìn xem là được rồi.”

Advertisement
';
Advertisement