Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hôn kỳ của Thẩm Chính đã định 2
“Còn dám nói không có việc gì.” Triệu Tứ Đản mím môi: “Chín ngày trước lúc vào trường thi, hắn bị Bàng Kiệt, nhi tử của Bàng đại học sĩ bẻ ngón trỏ, hắn một mực che giấu không chịu nói, cho tới hôm nay mới chủ động đề nghị đến y viện, sư mẫu ngài phải dạy dỗ Ngu huynh một trận!”
Lục Ánh Tuyết mạnh mẽ cầm tay hắn lên cẩn thận nhìn một lượt. Bởi vì không được xử lý kịp thời nên khớp ngón trỏ bây giờ đã bầm đen, vừa nhìn là biết trật khớp. Vết thương này thực ra không coi là nghiêm trọng nhưng đối với một thí sinh cần viết chữ mà nói thì đây là chuyện đáng sợ hơn cả mất mạng.
“Tiểu Chiêm…” Nước mắt của Lục Ánh Tuyết rơi xuống từng giọt từng giọt: “Khổ cực cho con rồi, khổ cho con rồi…”
Ngu Chiêm bắt đắc dĩ nói: “Nhiều người nhìn như vậy kìa, nương đừng khóc, con không có việc gì, thực sự không sao đâu, còn có đi y quán nữa hay không?”
“Trước tiên dẫn hài tử đi xem đại phu đã.” Thẩm lão phu nhân vỗ vai Lục Ánh Tuyết, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng nói chuyện khảo thí nữa, tránh cho hài tử thương tâm.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Năm nay Tiểu Chiêm chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù ba năm nữa thi lại vẫn là một người tương đối nhỏ tuổi trong số cử nhân, không có việc gì.”
Lục Ánh Tuyết lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Đoàn người không đề cập tới chuyện ở trường thi nữa mà trực tiếp tới y quán gần nhất. Quả thực không phải vết thương gì lớn, sau khi cố định lại khớp xương liền không sao.
“Đúng dịp đám hài tử đã kết thúc thi Hội, ta tuyên bố một chuyện lớn.” Thẩm lão phu nhân mở miệng cười: “Cuối năm ngoái cả nhà Lâm đại nhân đã tới kinh thành nhậm chức, khi đó chúng ta đã định ra hôn kỳ nhưng mà sợ tâm tư của Tiểu Chính bất ổn nên ta vẫn giấu chuyện này chưa nói ra.”
Thẩm Chính kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Hôn sự của con đã định ra hôn kỳ nhưng lại không nói cho con lấy một tiếng?”
“Nói rồi con còn có tâm tư khảo thí sao?” Thẩm lão phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái: “Lâm phu nhân nhìn thấy rõ sự cố gắng và trưởng thành của con trong ba năm qua, cho rằng dù con có thi đậu Cống Sĩ hay không thì vẫn sẽ nhận con làm nữ tế cho nên mới sớm định ra hôn kỳ, sau khi dán thông báo kết quả thi hội ba ngày.”
Thẩm Chính lại kinh ngạc: “Vậy chẳng phải chỉ còn có một tháng thôi ư?”
Đều sắp thành hôn, hắn đây làm tân lang quan vậy mà mới biết được tin tức?
Hắn tưởng là phải đợi hắn vượt qua kỳ thi Hội, đậu thi Đình thì Lâm phu nhân mới chịu quyết định hôn kỳ.
Nhưng không ngờ vậy mà đã xác định hôn sự trước thi Hội. Nói cách khác thì dù hắn chỉ là một cử nhân nho nhỏ thì Lâm phu nhân cũng không ghét bỏ hắn.
Nhưng hắn sẽ ghét bỏ chính mình, ngạch cửa Lâm gia cao như vậy, tiểu thư đích xuất dòng phụ lại gả cho một cử tử, nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai của hắn chắc chắn là trên mặt không có ánh sáng…
Cũng may cuộc thi lần này hắn phát huy khá ổn, sẽ không để Thẩm gia mất mặt, không để cho nương tử tương lai cảm thấy đã gả sai ngươi.
Sau khi ra khỏi y quán, đoàn người lại tới phủ của Trình Loan Loan. Tề bà tử đã sớm sai người chuẩn bị một bàn tiệc phong phú để đón tiếp ba thí sinh.
Đám hài tử ở trên trường thi tinh thần luôn căng thẳng, ăn không ngon ngủ không yên, sau khi ăn uống một chầu thả cửa, nhanh chóng rửa mặt, sau đó trở về phòng cắm đầu ngủ say.
Ngày thứ hai, lúc Trình Loan Loan tỉnh dậy ba hài tử vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trình Chiêu sau khi hạ triều đi tới cười nói: “Buổi sáng con đã xem qua đề thi năm nay, đề toán cũng rất đơn giản, ba người bọn họ hẳn là có thể đạt điểm tối đa. Còn về sách luận, pháp lệnh và phán văn đều là nội dung ngày thường lão sư dạy, còn có một số đề na na đề trong “Tuyển tập đề thi Hội mười lăm năm” mà lão sư có đề cập tới, chỉ cần bọn họ chăm chỉ nghiên cứu sách của lão sư thì kỳ thi Hội lần này nhất định sẽ có tên trên bảng.”
“Về phương diện áp đề, lão Ngu nhà ta chắc chắn không có vấn đề, chỉ là —” Lục Ánh Tuyết thở dài: “Đáng tiếc cho Tiểu Chiêm nhà ta.”
“Ngu phu nhân đừng hoảng sợ.” Từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói sang sảng, Tần vương phe phẩy cái quạt trong tay, đi vào: “Tiểu công tử nhà ngươi tài học xuất chúng, cho dù không có đường ra trong con đường khoa cử này thì cũng sẽ có một con đường đầy ánh nắng khác chờ hắn, không bằng tới học đường Tiêu Tần Đại của ta thử xem?”

Advertisement
';
Advertisement