Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hạnh bảng được dán lên khiến cả thành dậy sóng.
Lục Ánh Tuyết là một người tính tình thích náo nhiệt, mỗi lần có dán thông báo đều sẽ kéo Trình Loan Loan đi sớm giành chỗ tốt, nhưng lần này vẻ mặt lại uể oải.
“Bỏ đi, vẫn nên đi đi.” Lục Ánh Tuyết đứng dậy: “Tứ Đản và Tiểu Chính đều phát huy rất tốt, xem thử hai đứa nó thi được hạng mấy.”
“Đã giờ này rồi, đi cũng không chen vào được.” Trình Loan Loan mỉm cười: “Chi bằng ngồi trong viện vui vẻ uống trà, nếu thi đỗ, dĩ nhiên sẽ có người tới báo tin, thi trượt thì tiếp tục cố gắng là được rồi.”
“Loan Loan tỷ, khi nào ta mới có thể học cách bình tĩnh giống như tỷ.” Lục Ánh Tuyết không thể bình tĩnh như vậy được, lắc lắc đầu nói: “Tứ Đản và Tiểu Chiêm còn đọc sách ở thư phòng, cũng không biết hai tiểu tử này sao lại bình tĩnh được như vậy.”
Trong lòng nàng ấy biết Tiểu Chiêm không có hi vọng gì, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, luôn đi qua đi lại trong viện.
Cố Băng nhìn nàng ấy đi qua đi lại rất chóng mặt, không nhịn được nói: “Nếu Ngu phu nhân thật sự muốn biết kết quả, thuộc hạ có thể đi giúp một chuyến, trong vòng một chung trà là có thể về.”
Lục Ánh Tuyết đang muốn đáp lời, đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng trống chiêng ồn ào náo động.
Âm thanh đó ngày càng gần, tiểu nha hoàn đang quét lá rụng ở cổng chạy vào, lớn tiếng hét: “Phu nhân, người trong quan học đến, tới báo tin vui!”
“Ta biết Tứ Đản ngay nhất định sẽ đỗ mà!” Lục Ánh Tuyết kéo cánh tay của Trình Loan Loan kích động nói: “Đừng uống trà nữa, mau ra ngoài xem thử.”
Trình Loan Loan đặt chung trà xuống, đứng dậy bảo Tề bà tử chuẩn bị sẵn bạc thưởng, lúc này mới đi ra cổng.
Đi tới cổng, nhìn thấy người của quan học đang gõ chiêng đánh trống rộn rã mà tới, cuối cùng dừng ở cổng trạch viện.
“Xin hỏi nơi này là nhà của nhân sĩ Triệu Cảnh Tư thuộc trấn Đại Hà, huyện Bình An, Hồ Châu, tỉnh Vân?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Chính là khuyển tử.”
“Chúng tiểu nhân diện kiến Tuệ phu nhân.” Người của quan học quy củ hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên, bỗng nhiên gõ chiêng một cái thật mạnh: “Phong quyển bái, thủy d.a.o thiên, ngư long hiệp thải thuyền.”
Sau đó gõ một cái nữa, nói to: “Xuân hảo xử, tổng tùy hiên, hội nguyên lạc giá gia.”
“Hội Nguyên đầu danh là con của Tuệ phu nhân!”
“Chúc mừng Tuệ phu nhân, chúc mừng Triệu công tử, thi hương đỗ Giải Nguyên, thi hội đạt Hội Nguyên, liên tiếp đỗ hai Nguyên, khiến người khác ngưỡng mộ không thôi!”
Người quan học kẻ xương người họa, tô điểm bầu không khí tới cao trào nhất.
Người hóng chuyện ở cửa nhao nhao vỗ tay, không nhịn được nghị luận xôn xao.
“Trời ơi, Tuệ phu nhân thật biết dạy hài tử, trước có một chất nhi là hội nguyên, ba năm sau thân nhi tử cũng thành hội nguyên.”
“Nếu không sao có thể làm sơn trưởng của học đường nữ tử chứ, nếu không sao có thể được hoàng thượng hoàng hậu coi trọng như vậy chứ, Tuệ phu nhân rất có bản lĩnh.”
“Tiếp tới sắp thi đình rồi, nhi tử của Tuệ phu nhân sẽ không làm Trạng Nguyên luôn chứ.”
“Đại Vũ triều chúng ta đã bao nhiêu năm chưa có Trạng Nguyên đỗ ba giải Nguyên liên tiếp, e là hơi khó.”
“Nhưng nếu xảy ra trên người nhi tử của Tuệ phu nhân, tựa hồ cũng không lạ gì…”
“…”
Bản thân Trình Loan Loan cũng hơi kinh ngạc.
Nàng biết đại khái Tứ Đản sẽ đỗ, trong lòng nàng cho rằng thi được hạng ba mươi bốn mươi đã rất giỏi rồi, không ngờ lại là hạng nhất.
Muốn thi đỗ hạng nhất trong nhiều văn nhân ưu tú như vậy, độ khó này còn khó hơn thi đại học của sau này…
Lúc đầu Trình Chiêu có thể đỗ hạng nhất là do hắn đã học hành gian khổ hơn mười năm, Tứ Đản cũng chỉ học bốn năm năm, thế mà cũng có thể vượt qua nhiều tài tử ưu tú như vậy.
Chỉ có thể nói Tứ Đản thật sự có thiên phú học hành.
Sau khi kinh ngạc, nàng cười nói: “Đa tạ mấy vị tiểu ca tới báo hỉ, đây là phí vất vả, không thành kính ý, xin hãy nhận cho.”
Nàng lấy túi tiền từ trong tay Tề bà tử, phát cho mỗi người một túi.
Người quan học khẽ ước lượng một chút liền biết bên trong này chứa không ít bạc, lập tức rạng rỡ mặt mày, lời nói không mất tiền mua nên lựa lời nói ra.

Advertisement
';
Advertisement