Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Xin hỏi Tuệ phu nhân, nhân sĩ Ngu Chiêm ở trấn Đại Hà, huyện Bình An sống ở đâu?” Người quan học nhíu mày nói: “Trên học tịch viết cũng là địa chỉ này, nhưng đây là nhà của Tuệ phu nhân mà…”
Hô hấp của Lục Ánh Tuyết lập tức nghẹn lại, vội vàng tiến lên: “Ta là mẫu thân của Ngu Chiêm, chúng ta tạm thời sống ở chỗ Tuệ phu nhân!”
Hai mắt nàng ấy sáng long lanh, căng thẳng nhìn người của quan học, đợi họ nói tiếp.
“Chúc mừng Ngu phu nhân!” Người của quan học gõ chiêng lần nữa: “Ngu Chiêm đạt được hạng mười hai trong kỳ thi hội lần này, đứng hàng đầu, tiền đồ vô lượng…”
“Hạng mười hai…” Lục Ánh Tuyết nắm chặt cổ áo: “Trời, nhi tử của ta đỗ rồi…”
Nàng ấy còn chưa dứt lời, cả người đột nhiên ngã ra sau, thế mà lại ngất đi, nếu không phải Cố Băng nhanh tay lẹ mắt ôm eo của nàng ấy thì đầu của nàng ấy chắc chắn sẽ đập lên bậc cửa.
“Để mấy vị tiểu ca chê cười rồi.”
Trình Loan Loan thưởng tiền thay Lục Ánh Tuyết, phát bánh kẹo hỉ cho lão bách tính hóng chuyện xung quanh, lúc này mới đóng cửa đi vào.
Lục Ánh Tuyết từ từ tỉnh dậy, vui tới rơi lệ: “Loan Loan tỷ, nghe thấy chưa, Tiểu Chiêm đỗ rồi, hạng mười hai, ngón tay của hắn đã như thế mà vẫn đỗ được hạng mười hai, nhi tử của ta quá ưu tú rồi, hu hu hu…”
“Nương…”
Ngu Chiêm nghe thấy náo nhiệt ở đằng trước, cùng Triệu Tứ Đản tới viện xem thử tình huống gì, kết quả nhìn thấy nương mình nằm trong lòng Tuệ phu nhân òa khóc.
“Tiểu Chiêm!” Lục Ánh Tuyết lập tức ôm nhi tử của mình: “Thi đỗ rồi, con thi đỗ rồi, bây giờ con là Cống Sinh rồi!”
Triệu Tứ Đản cười rộ lên: “Chúc mừng Chiêm huynh, chúc mừng Chiêm huynh, cuối cùng cũng đạt tới trình độ tương đương với lão sư năm đó!”
Nghe được kết quả này, trên mặt Ngu Chiêm không có quá nhiều bất ngờ, hắn nhẹ giọng nói: “Vẫn còn một ải cuối cùng.”
Một ải cuối cùng chính là kỳ thi đình cuối cùng, được tổ chức sau khi dán kết quả kỳ thi hội nửa tháng, cũng tức là đầu tháng tư.
“Chỉ còn thời gian nửa tháng.” Triệu Tứ Đản lên tiếng: “Đi, tiếp tục đọc sách.”
Thế là hai tiểu tử này vừa ra ngoài còn chưa được thời gian một chung trà đã lần nữa xoay người quay về đọc sách, không hề có chút vui mừng nên có nào.
Nhưng vừa đi nửa bước, hai người đồng thời quay đầu hỏi: “Chính ca đỗ chứ?”
“Nghĩa mẫu, mở cửa, mau mở cửa!”
Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng nói tràn trề sức lực của Thẩm Chính.
Trình Loan Loan cười: “Chính ca của các con chắc chắn đã đỗ rồi, nếu không sẽ không kích động như vậy.”
Cố Băng nhanh chóng đi tới mở cửa ra, Thẩm Chính hăm hở đi vào, cho Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm mỗi người một chưởng: “Được lắm hai đứa đệ, một đứa đầu bảng, một đứa hạng mười hai, còn nhỏ đã ưu tú như vậy, bảo ta làm sao chịu nổi!”
Lục Ánh Tuyết vội vàng nói: “Được rồi, đừng ậm ờ nữa, mau nói cháu hạng bao nhiêu.”
“Khụ!” Thẩm Chính ngại ngùng nói: “Hạng một trăm lẻ ba.”
“Thế này cũng rất giỏi rồi!” Lục Ánh Tuyết vỗ vai hắn: “Lần này Thẩm gia các cháu là song hỉ lâm môn nha, chúc mừng chúc mừng!”
Thẩm Chính gãi đầu cười.
Qua mấy hôm nữa chính là đại hôn của hắn và Lâm tiểu thư, không phải là song hỉ lâm môn sao.
Một nhóm người đang nói chuyện, cửa lớn bị gõ vang lần nữa, là hai học sinh tham gia thi Hội khác ở học đường Đại Hà tới báo tin.
Trong đó có một người có tên trên bảng, xếp hạng một trăm hai mươi ba, người còn lại thi trượt, định về học đường Đại Hà khổ học, ba năm sau thi tiếp.
“Còn về trấn Đại Hà làm gì?” Lúc này Tần vương nghênh ngang đi vào: “Khổ học ba năm sau thi tiếp cũng chưa chắc có thể đỗ.”
Học sinh đó đen mặt lại, nhưng kiêng dè thân phận của đối phương, không dám nói gì.
“Nhưng nếu tới đại học đường Tiêu Tần của ta thì khác[1].” Tần Vương lớn tiếng nói: “Ngươi là cử nhân, có học thức, có trình độ, nghe nói cũng có nghiên cứu sơ về ngôn ngữ A Tát Bố, ngươi vào đại học đường Tiêu Tần, chắc chắn sẽ đứng đầu bảng. Học đường này của ta mỗi năm đều sẽ giới thiệu quan viên cho Hồng Lư Tự, công bộ, hộ bộ, nếu ngươi đứng đầu bảng, còn không phải tùy ngươi lựa chọn vào nơi nào nhậm chức, chuyện tốt như vậy, ta không dễ dàng nói với người khác, cũng chỉ nể tình ngươi là đồng hương của Tuệ phu nhân mới mời ngươi đầu tiên…”
[1]Các chương trước Mộc để là học đường Đại Tiêu Tần, bắt đầu từ chương này đổi thành đại học đường Tiêu Tần mới đúng ạ, xin lỗi mọi người T.T

Advertisement
';
Advertisement