“Thi hội lần sau phải đợi ba năm, mà ở đại học đường Tiêu Tần chỉ cần một năm là ngươi đã có thể trở thành quan viên triều đình.”
Tần vương lắc phe phẩy quạt giấy, chậm rãi nói.
“Chắc ngươi cũng biết, trong đại học đường Tiêu Tần hiện tại có một bộ phận học sinh là tú tài, phần lớn còn lại đều là hài tử của triều thần, cũng tức là công tử ca nhị thế tổ trong miệng lão bách tính các ngươi, dù sao thì ai ai cũng không ra hồn, nếu ngươi đi, ở trong một đống người như vậy, lẽ nào còn không thành đầu bảng nổi sao?”
“Ngươi đến đại học đường Tiêu Tần của ta tô điểm bên ngoài, còn ta, bảo đảm một năm sau ngươi tùy chọn chức quan, như thế nào?”
“Đương nhiên, tiền đề là ngươi phải luôn là đứng đầu bảng, nếu không lời đảm bảo của ta vô hiệu.”
Học sinh thi trượt này tên là Bành Vọng, sau khi cha hắn nhận được quyền kinh doanh ở chợ phiên của trấn Đại Hà, đưa hắn tới học đường Đại Hà học, một năm nay, thành tích của hắn tiến bộ rõ rệt, tuy tiến bộ nhiều nhưng quả thực thiên phú của hắn không đủ, thi trượt trong kỳ thi Hội lần này cũng nằm trong dự liệu.
Giống như Tần vương nói, cho dù quay về khổ học ba năm, cũng chưa chắc có thể thi đỗ.
Nhưng nếu vào đại học đường Tiêu Tần… cái bánh do Tần vương vẽ ra rất ngon, nói thật, hắn đã d.a.o động.
Nhưng vừa nghĩ tới trong học đường này toàn là công tử hoàn khố, sau khi hắn vào, liệu có bị phân biệt đối xử không, liệu có đi sang một con đường không thể quay đầu không?
Tất cả mọi thứ đều không nói chính xác được.
Hắn không quyết định chắc chắn được, nhìn sang Trình Loan Loan: “Tuệ phu nhân cảm thấy ta nên quay về tiếp tục khổ học hay là đến học đường do Tần vương mở thử sức?”
“Chuyện này phải xem ý của bản thân ngươi rồi.” Trình Loan Loan không nhanh không chậm nói: “Năm nay ngươi hai mươi ba tuổi, là trưởng tử thế hệ này của Bành gia các ngươi, đại khái ngươi có thể thi hội một lần cuối cùng nữa, nếu hai mươi sáu tuổi vẫn không thành, có lẽ cha ngươi sẽ bảo ngươi về kế thừa gia nghiệp. Ba năm này đối với ngươi mà nói rất quan trọng, đường phải đi như thế nào, ngươi hãy tự quyết định.”
Bành Vọng rũ mắt, vẫn không biết nên làm thế nào.
Trình Loan Loan biết hắn rối, nhưng cho dù đối phương là nhi tử của mình, nàng cũng sẽ không đưa ra quyết định thay đối phương.
“Vậy…” Bành Vọng nắm chặt nắm tay: “Ta học ở đại học đường Tiêu Tần một năm, nếu một năm có thể đạt được thành tựu, cũng coi như là rạng rỡ tổ tông rồi, nếu một năm này hoang phế, ta cũng còn hai năm chuẩn bị cho kỳ thi hội…”
“Cái gì gọi là hoang phế.” Tần vương cầm quạt gõ lên đầu hắn: “Bổn vương đã nói chỉ cần ngươi đảm bảo mình đứng đầu bảng thì ngươi nhất định sẽ được vào triều làm quan, Tuệ phu nhân có thể làm chứng.”
Trình Loan Loan cười nói: “Ngươi quyết định rồi?”
Bành Vọng gật đầu: “Quyết định rồi.”
Một năm này không thành, hắn còn hai năm nữa, nếu lại thi hội thất bại, hắn còn có thể về kế thừa gia nghiệp, nhìn thế nào cũng sẽ không đi vào đường cùng.
“Cứ quyết định như vậy.” Tần vương vui mừng: “Đợi sau khi kỳ thi đình kết thúc, đại học đường Tiêu Tần chính thức mở dạy, khoảng thời gian này ngươi nghỉ ngơi chơi đùa thỏa thích.”
Cuối cùng học đường của hắn cũng chào đón được một cử nhân đúng nghĩa đầu tiên, có cử nhân này làm tấm gương, không tin đám khốn kia không tiến bộ theo.
Sau khi Tần vương làm xong chuyện của mình, quay đầu hỏi Trình Loan Loan: “Nhi tử của Tuệ phu nhân đã thành Hội Nguyên, có phải nên mở tiệc mời khách không?”
Trình Loan Loan lắc đầu: “Vẫn nên đợi sau kỳ thi Đình rồi nói.”
“Tuệ phu nhân khiêm tốn như vậy, ta thấy gia tộc khác trong kinh cũng ngại đãi tiệc.” Tần vương từ trên tay thị vệ phía sau lấy ra một hộp quà: “Đây là quà chức mừng dành cho nhi tử của Tuệ phu nhân, xin nhận cho.”
Sắc mặt Trình Loan Loan cứng lại.
Nàng chưa quên lúc ở Hồ Châu, sau khi Tứ Đản thành tú tài đầu bảng, vị Tần vương này phái người tặng cho nàng một bộ trang sức.
Đại khái Tần vương cũng nghĩ tới chuyện này, ho khan, mở hộp quà ra: “Đây là một bộ văn phòng tứ bảo, năm ngoái hoàng huynh ban cho ta, dù sao ta cũng không dùng, bèn tặng cho người có thể dùng, ta còn có chuyện phải xử lý, xin cáo từ trước.”