Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Sau khi Tần vương đi, Lục Ánh Tuyết lập tức nhìn kỹ quà chúc mừng đó: “Là nghiên mực thượng hạng, vô cùng danh quý, Tần vương ra tay thật hào phóng.”
“Hừ!” Triệu Tứ Đản hừ lạnh một tiếng: “Nhà chúng ta có tiền, cũng không phải không mua nổi, Chiêm huynh, bộ văn phòng tứ bảo này tặng cho huynh đó.”
Hắn nhìn thấy Tần vương liền không thoải mái, Tần vương cho bất cứ thứ gì, hắn đều không muốn nhận.
Trình Loan Loan dặn dò hắn: “Ở trước mặt Tần vương không thể biểu hiện vô lễ như vậy.”
“Đương nhiên con biết.” Triệu Tứ Đản gật đầu: “Sau này nương vẫn nên cách xa ngài ấy một chút…”
Hắn cũng nghe thấy những lời đồn trong kinh thành, rất nhiều người đều nói nương hắn sẽ gả cho Tần vương làm vương phi, vừa nghĩ tới nương có thể sẽ biến thành người của hoàng gia, trong lòng hắn liền không thoải mái.
Tuy hiện giờ nương không có ý này, nhưng lỡ như thì sao…
Bất cứ chuyện gì cũng có lỡ như.
“Phu nhân! Phu nhân!” Trình Ất kích động từ cổng lớn chạy vào, thở dốc nói: “Người của trấn Đại Hà tới rồi…”
Trình Loan Loan kinh ngạc đứng dậy: “Ai tới?”
Nàng vừa dứt lời đã nhìn thấy Trình Giáp từ phía sau Trình Ất đi ra, chắp tay nói: “Thuộc hạ diện kiến Thục nhân… diện kiến phu nhân!”
Ai có thể ngờ được mấy tháng trước khi rời khỏi trấn Đại Hà nàng vẫn là Tuệ Thục nhân, chớp mắt một cái đã biến thành Tuệ phu nhân, người thăng phẩm cấp nhanh như vậy, sợ là chỉ có phu nhân của nhà họ thôi.
“Cháu và Đại Nha đã thành hôn rồi, còn hô loạn thuộc hạ phu nhân cái gì.” Trình Loan Loan dịu giọng nói: “Cháu đột nhiên tới kinh thành là vì trấn Đại Hà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trước đây nàng từng dặn dò, nếu trong nhà xảy ra chuyện, nhất định phải lập tức tới bẩm báo.
Trình Giáp vội vàng đến, lẽ nào là Hạ gia…
“Trấn Đại Hà mọi thứ đều tốt đẹp, không xảy ra chuyện gì ạ.” Trình Giáp cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Hơn hai mươi ngày trước, lão gia tử nhận được thư của Thẩm lão phu nhân, nói Thẩm thiếu gia sắp thành hôn, cộng thêm lão phu nhân ngày đêm nằm mơ thấy tứ gia thi đỗ trạng nguyên, thế là cùng bàn bạc, định tới kinh thành uống rượu hỉ của Thẩm gia, thuận đường đợi tin của tứ gia…”
Trên mặt Trình Loan Loan lập tức xuất hiện nụ cười: “Ý của cháu là tất cả mọi người trong nhà cũ Triệu gia đều tới rồi?”
Trình Giáp ra sức gật đầu: “Nửa canh giờ trước đã tới đầu kinh thành, cháu tới báo tin trước, xin phu nhân… nhị di sắp xếp vài chiếc xe ngựa đi đón.”
“Đúng rồi, Ngu tiểu thư cũng tới.” Hắn nhìn Lục Ánh Tuyết nói: “Khoảng thời gian này học đường quá bận, Ngu phu tử không có thời gian tới kinh thành, nhờ cháu xin lỗi Ngu phu nhân giúp.”
Lục Ánh Tuyết hừ một tiếng: “Chưa từng hi vọng chàng ấy có thể tới kinh thành, Tiểu Kiều Kiều tới là đủ rồi, Loan Loan tỷ, đi đi đi, mau đi đón họ.”
Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm cũng không học nữa, Thẩm Chính cũng bỏ việc khác xuống, một nhóm người ngồi xe ngựa tới đầu ngoài kinh thành.
Vừa đi tới cổng thành đã gặp được một nhóm người từ trấn Đại Hà tới.
Triệu lão đầu tử và Triệu lão thái thái, hai phu thê Triệu Hữu Ngân, hai phu thê Triệu Hữu Tài, Xuân Hạ Thu Đông bốn đóa hoa, Nhị Vượng Hiên Hiên, còn có nhà Trình Loan Loan: hai phu thê Triệu Đại Sơn và hài tử, hai phu thê Triệu Nhị Cẩu và hài tử, có thêm Ngu Kiều, cùng với trượng phu của Xuân Hoa là A Phúc… còn có một số người hầu tùy thân, cộng lại hơn ba mươi người.
“A gia! A nãi!” Triệu Tứ Đản từ trên xe ngựa lao xuống: “Nhị thúc, nhị thẩm, tam thúc, tam thẩm, đại ca, đại tẩu, nhị ca, nhị tẩu…”
Hắn gọi hết tất cả mọi người một lần.
Triệu lão thái thái mặt mày hớn hở ôm Triệu Tứ Đản vào lòng: “Ta vừa vào thành đã nghe người ta nói hôm nay là ngày công bố kết quả thi hội, nói người hạng nhất tên Triệu Cảnh Tư, ta vừa suy nghĩ, Tứ Đản nhà chúng ta không phải tên Cảnh Tư sao, mau nói với a nãi a gia, có phải cháu đã đỗ hạng nhất không!”
Triệu Tứ Đản ở trước mặt người ngoài cũng được coi là trầm ổn, nhưng ở trước mặt a nãi a gia của mình giống như gà trống chiến thắng, đắc ý nói: “Lẽ nào trên đời này còn có Triệu Cảnh Tư thứ hai sao, hội nguyên của kỳ thi hội chính là cháu, cháu chính là hội nguyên của kỳ thi hội.”
“Được rồi, con đừng quá đắc ý.” Trình Loan Loan từ trên xe ngựa đi xuống, cười nói: “Cha nương, mọi người đều tới rồi, có mệt không ạ?”
“Ây yo, tức phụ lão đại, ta nhớ con c.h.ế.t đi được!” Triệu lão thái thái lập tức ném Triệu Tứ Đản đi, nhào tới chỗ Trình Loan Loan: “Con đi một cái là mấy tháng ròng rã, không có con ở nhà, luôn cảm thấy thiếu mất trụ cột gia đình, cuối cùng cũng gặp được người rồi, cuối cùng ta cũng yên tâm rồi…”
Triệu Tứ Đản: “…”
Thân tôn tử còn không quan trọng bằng nhi tức phụ, a nãi quá thiên vị rồi.

Advertisement
';
Advertisement