Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Cả đoàn người nhà cũ Triệu gia tới, mang theo rất nhiều đồ, có hành lý của mỗi người, còn có đặc sản của trấn Đại Hà, chất đầy cả hai xe ngựa lớn.
Trình Loan Loan muốn đỡ nhị lão lên xe, Triệu lão thái thái vội vàng xua tay: “Chặng đường này không phải ngồi xe thì ngồi thuyền, ta sắp ngất rồi, dù sao cũng đã tới kinh thành, vậy thì từ từ đi bộ tới nhà, đi bộ chút cho thoải mái.”
“Kinh thành lớn thật.” Mắt Tôn thị ngập tràn kinh ngạc, cảm thán: “Trước đây đến tỉnh Vân còn cảm thấy tỉnh Vân ghê gớm, lúc này tới kinh thành mới biết mười tỉnh Vân cũng không bằng một kinh thành, chẳng trách mọi người tới kinh thành liền không muốn về.”
Văn thị nói nhỏ: “Người giàu ở kinh thành nhiều thật, tùy tiện tìm một người, y phục mặc trên người đều là tơ lụa.”
Họ từ địa phương nhỏ tới kinh thành, mỗi người đều may y phục mới, y phục mà họ cảm thấy tốt nhất lại là phục trang bình thường của người khác.
Vốn tưởng nhà lão Triệu họ đã phát đạt rồi, nhưng so với người kinh thành, họ vẫn ở tầng chót.
“Chúng ta lên đường đi nửa tháng mới tới, lần này ở kinh thành chơi lâu một hồi.” Triệu lão thái thái lên tiếng: “Mấy năm nay đã kiếm được ít tiền, luôn không có thời gian tiêu tiền, nhân cơ hội này, mọi người chơi thỏa thích, tức phụ của lão đại, con nói có phải không?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Cha và nương đã lớn tuổi rồi, nên thoải mái hưởng phúc, chỉ cần không lo chuyện trong nhà, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.”
“Đại Mạch mang thai đứa thứ hai rồi, thai nghén nghiêm trọng nên để nó và Đại Vượng ở nhà trông coi.” Triệu lão thái thái nói: “Những việc làm ăn gì đó trong nhà tạm thời không làm nữa, nhà các con có Ngôn chưởng quỹ, còn có đại tỷ Viên Viên của con giúp đỡ, việc làm ăn không ngừng… dù sao tiền này cũng kiếm không hết, nếu đã tới kinh thành, ta cũng không nhớ nhung những chuyện trong thôn nữa.”
Trên đường, mọi người nói với Trình Loan Loan tình huống trong nhà dạo gần đây.
Đại Mạch đã mang thai, Đại Nha cũng có thai.
Hạ Hoa đã đính hôn, hôn lễ định vào mùa thu.
Nhị Vượng không chịu học, định tìm chuyện gì làm trước.
Xưởng mộc do Triệu lão đầu tử và A Phúc cùng nhau mở kinh doanh cực kỳ tốt.
Tiểu Châu Châu và Hiên Hiên, còn có nhi tử duy nhất của Tào gia – Thạch Đầu cùng đi học, ba đứa này đều học không tệ.
Ngoài ra, Tiểu Châu Châu còn đang học y thuật, có thể phân biệt hơn trăm loại thảo dược.
“Bây giờ chuyện đau đầu nhất là hôn sự của Thu Hoa, nha đầu này ăn tết xong đã mười lăm rồi.” Triệu lão thái thái đau đầu: “Còn có Đông Hoa cũng mười ba rồi, các hài tử không để ý một cái là lớn tuổi ngay, tìm trượng phu cũng khó.”
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn về hướng Thu Hoa, Đông Hoa, hai nha đầu này dẫn Ngu Kiều cùng dạo phố, vừa đi vừa nhìn ngó, ba nha đầu thường cười rộ lên, rất có hơi thở của thiếu nữ.
Ở thời đại kia của nàng, nữ hài tử tuổi này vẫn đang vô ưu vô lo đi học, bây giờ lại phải sớm suy nghĩ chuyện thành hôn rồi.
“Lo cái gì chứ.” Tôn thị lẫm liệt nói: “Mỗi ngày người tới cửa cầu thân cũng sắp giẫm hỏng bậc cửa rồi, chỉ là nương lão không thích, nếu không Thu Hoa, Đông Hoa cũng đã sớm có trượng phu rồi.”
“Thu Hoa là một đứa ít nói, tìm trượng phu không thể qua loa, Đông Hoa lại quá ồn ào, cũng không thể tìm một trượng phu khẳ khe, bạc đãi tức phụ nhi.” Triệu lão thái thái nói có lý có chứng: “Người làm nương như con không để tâm những chuyện này, chỉ có thể để lão bà tử như ta quan tâm, ài, bỏ đi bỏ đi, tới kinh thành thì không nghĩ những chuyện rách này nữa.”
Một đám người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới nhà.
Vừa tới cổng, Hạ Tiêu cũng dẫn Triệu Tam Ngưu về.
Nhìn thấy đại gia đình xuất hiện trước mắt, quầng mắt của Triệu Tam Ngưu lập tức đỏ lên: “A gia, a nãi, cháu rất nhớ mọi người!”
“Tam Ngưu, tiểu tử không có lương tâm này!” Triệu lão thái thái đ.ấ.m nhẹ ba cái lên lưng hắn, sau đó ôm hắn vào lòng: “Ta tính thử xem, ít nhất đã ba năm không nhìn thấy cháu rồi, thật vô lương tâm, vô lương tâm giống như cha cháu…”

Advertisement
';
Advertisement