Đại hôn của Thẩm Chính kết thúc hoàn mỹ.
Lúc tân lang tân nương động phòng, Trình Loan Loan dẫn Triệu Tam Ngưu say bí tỉ về nhà, Nguyễn phu nhân cũng dẫn Nguyễn Minh Châu say khướt về nhà.
“Oẹ…” Triệu Tam Ngưu nằm nhoài bên xe ngựa nôn thốc: “Không uống nữa đâu, khó chịu quá…”
Nguyễn Minh Châu ở trên một chiếc xe ngựa khác xa xa nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Triệu Cảnh Vu, ngươi, ngươi thua rồi, ngươi uống không lại ta…”
Triệu Tam Ngưu lập tức dựng lông lên: “Ai nói ta uống không lại ngươi, lần sau, uống tiếp!”
“Được rồi!” Trình Loan Loan lau miệng cho hắn: “Lần sau uống thành thế này nữa, ta sẽ mặc kệ con.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn sang Nguyễn Minh Châu: ‘Châu Châu, lần này con uống thắng rồi, sau này không được uống như thế này nữa, nếu Triệu Cảnh Vu tìm con cụng rượu, con tới tìm ta cáo trạng, xem ta xử lý nó thế nào.”
“Hi hi, ta, ta nghe Loan Loan di.” Nguyễn Minh Châu đỏ mặt nằm trong lòng Nguyễn phu nhân: “Nương, con khó chịu, về nhà, về nhà…”
Nguyễn phu nhân ra hiệu xin lỗi với Trình Loan Loan, kéo rèm xe của xe ngựa xuống, xe từ từ rời đi.
Triệu lão thái thái vô cùng sầu não: “Tam Ngưu đã mười chín tuổi rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy, sau này làm sao cưới thê tử?”
“Con cháu tự có phúc của con cháu, nương đừng lo.” Trình Loan Loan lại không sốt ruột như thế: “Duyên phận của các hài tử, nói tới sẽ tới, đợi xem đi.”
Về tới nhà, Trình Loan Loan sai người nấu trà giải rượu, chuẩn bị nước nóng cho Triệu Tam Ngưu tắm, còn gọi gã sai vặt canh ở đầu giường, đề phòng nửa đêm nôn mửa xảy ra chuyện.
Ngày hôm sau, Triệu Tam Ngưu ngủ tới quá trưa mới tỉnh dậy, nhưng tỉnh rồi cũng không thoải mái, đầu vẫn còn đau.
“Tam Ngưu ca, tới nếm thử.” Đông Hoa bưng một ly thức uống màu xanh nhạt từ bếp sau đi ra: “Đây là trà giải rượu muội tự điều chế ra, huynh uống vào chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Triệu Tam Ngưu tỏ vẻ không tin: “Ta vẫn nên tiếp tục đau một lúc thì hơn.”
“Con chớ nên không tin tay nghề của Đông Hoa.” Trình Loan Loan lên tiếng nói: “Con tới kinh thành ba năm nay, Đông Hoa cũng tiến bộ rồi, nó cùng Thu Hoa điều chế ra không ít thức uống hiếm lạ cổ quái, mùi vị rất ngon, bán cũng rất chạy, hai nha đầu kiếm được không ít tiền đó.”
Được đại bá nương mà mình sùng bái nhất khen ngay trước mặt mọi người, Đông Hoa rất vui, hất cằm lên nói: “Đúng vậy đúng vậy, muội và Thu Hoa tỷ đã kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, có thể mua cửa hàng ở kinh thành đó.”
Lúc này Triệu Tam Ngưu mới bưng trà giải rượu uống một ngụm, quả thật mùi vị rất ngon, thanh ngọt vừa miệng, uống vào tỉnh táo đầu óc, cả người thoải mái hơn nhiều.
Hắn uống xong, giơ cho Đông Hoa một ngón cái.
Đông Hoa càng kiêu ngạo: “Đợi lát nữa ăn cơm trưa, muội và Thu Hoa tỷ cùng ra ngoài dạo, nếm thử các loại đồ uống ngon ở kinh thành rồi quay về xem thử có thể làm ra hay không, tới lúc đó về trấn Đại Hà sẽ nói là đặc sản kinh thành, chắc chắn rất được săn đón.”
“Nha đầu cháu một bụng kinh doanh.” Triệu lão thái thái lắc đầu: “May mà có Thu Hoa giúp, nếu không việc kinh doanh này không dài lâu được.”
Đông Hoa đầu óc lanh lợi, phụ trách đưa ra ý tưởng, Thu Hoa chín chắn, phụ trách biến ý tưởng thành hiện thực, hai nha đầu hợp tác với nhau, chuyên môn bán đồ uống, thế mà cũng có thể bán ra được thành tựu, bạc kiếm được mỗi tháng chỉ ít hơn so với mở quán ăn một chút xíu.
Ăn cơm trưa xong, Đông Hoa và Thu Hoa liền ra ngoài, sợ hai nha đầu này không quen đường, Trình Loan Loan sắp xếp Trình Ất đi cùng.
Cũng sợ người của nhà lão Triệu rảnh rỗi nhàm chán, Trình Loan Loan đặc biệt mời gánh hát tới viện hát kịch, màn kịch đầu tiên chính là “Lê hoa duyên”.
Lần trước khi tới kinh thành, nàng đã mở ra tiền lệ viết tập truyện, sau khi nàng rời đi, Tư Đồ Mạn liền chính thức bắt đầu tuyển người làm chính quy hóa truyện này, trong hai ba năm nay, Duyệt Lãm Các tổng cộng xuất bản sáu mươi tám quyển truyện, trong đó có hơn ba mươi câu chuyện được cải thành kịch bản, nhiều quán trà lầu kịch ở kinh thành đều truyền xướng những hí khúc này, thậm chí có ba bốn hí khúc đã truyền vào trong cung, nghe nói thái hậu thường xuyên bảo người của Lê viên xướng một khúc.